Chương 3

"Anh đưa cậu bé về phòng anh ngủ được không?"

Lúc này đã là hai giờ chiều, cơ thể đã bị quấy rối suốt một đêm đến giờ vẫn chưa ăn uống gì. Cảm thấy vừa mệt vừa đói, Phó Thành cảm thấy mình thực sự không thể chịu đựng thêm nữa, đành phải đề xuất giải pháp này.

"Được, làm phiền anh Thành rồi."

Trần Linh Linh sảng khoái đồng ý. Không chỉ vì họ đã quen biết gần một tháng, mà là cô ấy đã coi anh như một người bạn. Hơn nữa, thông tin của Phó Thành đều có trong máy tính, cô ấy cũng thấy rõ ràng những vị khách qua lại tại quầy lễ tân, Tạ Bảo Bảo dù sao cũng không thể gặp chuyện gì. Vì vậy, cô ấy rất yên tâm để người đàn ông đưa nhóc con về phòng 206.

***

Phó Thành tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa có nhịp độ.

Người đàn ông mơ màng mở mắt, nhìn vào điện thoại mới phát hiện đã là 6 giờ. Tạ Bảo Bảo, ban đầu được anh đặt bên cạnh tường, không biết từ khi nào đã tỉnh, lúc này đang nhón chân cố gắng chui vào lòng ngực anh.

Anh đặt cậu bé mũm mĩm xuống giường, mặc áo T-shirt và quần short đi mở cửa.

Khi nhìn thấy nhau, cả hai đều sửng sốt. Đối phương vốn giơ tay định gõ cửa cũng dừng lại giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú vô song lúc đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó lại dần dần đỏ lên.

Sống 35 năm, đã gặp đủ mọi loại mỹ nhân, Phó Thành vẫn bị vẻ ngoài của đối phương làm cho kinh ngạc. Người đến cao hơn anh một chút, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, mày kiếm mắt phượng, lông mi dài cong vυ"t, tự nhiên như đã kẻ viền mắt, sống mũi cao thẳng, môi như được tô son.

Trên khuôn mặt hoàn hảo ấy, dưới lông mày còn có một nốt ruồi nhỏ, làm cho khí chất ôn hòa của đối phương thêm vài phần quyến rũ.

Nhưng sắc đỏ trên mặt mỹ nhân càng lúc càng sâu, màu hồng thậm chí lan dần đến chiếc cần cổ thon dài.

Phó Thành lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt ẩm ướt dịu dàng của đối phương đang chào hỏi.

"Chào anh." Mỹ nhân ngượng ngùng mở miệng: "Tôi là Tạ Tu Viễn, ba của Tạ Bảo Bảo. Tôi đến đón cậu bé."

"Chào cậu, tôi tên là Phó Thành."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Bảo Bảo cuối cùng cũng thoát khỏi chăn, đôi chân nhỏ bé loạng chà loạng choạng, lảo đảo muốn đi về phía ba mình.

"Ba ơi!"

"Aizz, Bảo Bảo!" Tạ Tu Viễn sợ con trai ngã từ trên giường xuống, vội vàng bước dài đến bên cạnh Tạ Bảo Bảo và ôm cậu bé vào lòng.

Cậu ngượng ngùng cảm ơn người đàn ông đi theo. Phó Thành càng thấy ngạc nhiên.

Cậu này sao dễ đỏ mặt quá vậy.

"Mẹ!" Tạ Bảo Bảo chỉ vào Phó Thành giới thiệu với Tạ Tu Viễn, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy niềm vui.

Nghe con trai nói, mặt mỹ nhân Tạ đỏ đến nỗi gần như bốc khói. Cậu trước tiên nhìn Phó Thành với ánh mắt xin lỗi, sau đó lại giả vờ tỏ ra nghiêm khắc với Tạ Bảo Bảo: "Không phải mẹ, đây là chú."

"Mẹ ơi!" Tạ Bảo Bảo không quan tâm đến những gì ba mình nói, kiên định tin rằng người trước mặt phát ra khí chất an toàn chính là mẹ mình.

Chỉ có vòng tay của mẹ mới ấm áp như vậy! Còn thơm nữa! Và còn có mùi của ba nữa!

Nhìn Tạ Tu Viễn không ngừng sửa lỗi cho con trai, Phó Thành sờ lấy cái bụng đang phản đối điên cuồng nói: "Không sao, trẻ con không hiểu, từ từ dạy thôi."

Mặt mỹ nhân Tạ đã đỏ như mông khỉ, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng "ùng ục ùng ục".

Lần này đến lượt Phó Thành đỏ mặt.

Anh khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cả ngày chưa ăn gì."

"Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé. Hôm nay nhờ có anh chăm sóc Bảo Bảo."

Phó Thành nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng như nước của đối phương, lời từ chối không thể nói ra.

“Được."