Chương 2

"Bé cưng, đây là chú Phó Thành. Không phải mẹ đâu."

Trần Linh Linh nhìn người đàn ông đang cảm thấy bối rối, bất đắc dĩ giải thích với đứa bé.

Thế nhưng em bé cứ lắc đầu điên cuồng, miệng vẫn lẩm bẩm đòi Phó Thành cho uống sữa. Thấy đối phương chần chừ không nhúc nhích, những giọt nước mắt trong veo lại bắt đầu lăn tròn trong khóe mắt.

"Thôi được, để anh làm vậy."

Phó Thành ôm đứa bé ngồi xuống chiếc sofa màu vàng nhạt, một tay ôm lấy thân hình bé nhỏ, tay kia nhận lấy bình sữa và không quen tay đưa núʍ ѵú sữa đến miệng bé.

Đứa trẻ vừa mới làm nũng giờ đã nở nụ cười rạng rỡ, há miệng cắn lấy núʍ ѵú và bắt đầu uống ừng ực.

Người đàn ông Phó Thành thấy cậu bé hiện giờ ngoan ngoãn đến thế, cảm giác ấm áp đã xua tan đi phần nào sự buồn bực trong lòng anh vì trước đó bị gọi là mẹ.

Ở đây gần một tháng mà anh chưa từng thấy đứa trẻ đáng yêu này, Phó Thành cảm thấy hơi tò mò về lai lịch của cậu bé. Anh vừa điều chỉnh góc độ của bình sữa vừa hỏi về lai lịch của cậu bé.

"Cậu bé tên là Tạ Bảo Bảo." Trần Linh Linh nhìn cậu nhóc hiện đang nghe lời mà chậc lưỡi kinh ngạc, "Đó là con của ông chủ chúng tôi, đã hai tuổi rưỡi rồi."

"Ông chủ?"

"Ừ, hôm qua anh ấy cũng bị Vương Ấp gọi đi uống rượu, anh không thấy sao?"

"Không."

Anh hôm qua như bị xui xẻo nhập, vừa mới bắt đầu đã uống ba cốc rượu ngoại, chớp mắt đã không nhớ gì cả.

"Ông chủ của tôi tên là Tạ Tu Viễn, trông rất đẹp trai!"

"Ồ."

Nếu là năm năm trước, Phó Thành nghe thấy chắc chắn sẽ hào hứng hỏi thêm vài câu. Bây giờ anh chỉ nhướng mày, tiếp tục chịu đựng sự không thoải mái ở mông, im lặng đưa bình sữa cho Tạ Bảo Bảo.

Tạ Bảo Bảo sau bữa ăn no nê đã mấp máy môi, sau đó thoải mái tựa vào chiếc gối rộng lớn và ấm áp phía trước, khuôn mặt nhỏ bé thậm chí vô tình cọ vào núʍ ѵú của Phó Thành bị bóp quá mức đến đỏ sưng tối hôm qua, lắng nghe tiếng tim đập ổn định bên tai, mí mắt nặng trĩu, không bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.

"Cái này..." Phó Thành bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc đang ngủ ngon trong lòng mình.

"Có vẻ như lại ngủ rồi, trẻ con thật sự ngủ nhiều ghê." Trần Linh Linh thì thầm cảm thán: "Đưa cậu bé về phòng sau nha."

"Được."

Hai người nhẹ nhàng bước vào căn phòng phía sau quầy lễ tân, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được bật sáng, lúc này đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm. Căn phòng này cũng tương tự như phòng anh ở, trang trí cũng rất giống. Tuy nhiên, bên cạnh chiếc giường đôi có một chiếc giường cũi nhỏ.

Nghe Trần Linh Linh giới thiệu, kể từ khi cô ấy bắt đầu làm việc tại khách sạn Viễn Chi một năm trước, căn phòng này đã là nơi cô ấy ở. Chiếc giường cũi được chuyển xuống từ tầng bốn, và cả tầng bốn là không gian riêng của ông chủ khách sạn - Tạ Tu Viễn.

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ có rất nhiều thắc mắc. Chẳng hạn như chưa bao giờ thấy ông chủ khách sạn? Bà chủ hình như cũng chưa từng xuất hiện? Ông chủ trông có đẹp trai đến mức nào?

Nhưng Phó Thành, người tâm hồn như nước lặng, không hề có bất kỳ suy nghĩ nào.

Anh cúi người nhẹ nhàng đặt Tạ Bảo Bảo xuống chiếc giường mềm mại, sau đó cẩn thận tách nhẹ bàn tay nhỏ đang nắm chặt áo mình ra. Nhưng chưa kịp đứng dậy, Tạ Bảo Bảo lập tức tỉnh giấc, môi mím lại bắt đầu khóc lớn, đòi "Mẹ ơi, ôm ôm".

Bất đắc dĩ, Phó Thành chỉ có thể lại ôm cậu bé vào lòng. Lần này mất đến nửa giờ, đợi đến khi cậu nhóc ngủ say mới buông tay. Và rồi, bé cưng lại khóc! Thật sự là không dứt!

Hai người lớn không biết phải nói gì.