Hứa Kim Kim nghĩ tới chuyện mình vừa làm, mặt cô nóng bừng lên, cô buông tay mình ra lập tức đứng thẳng lên, sau đó đưa tay sang tìm kiếm, cuối cùng cô cũng chạm vào khung cửa sau khi lơ lửng trên không mấy lần.
"Vừa rồi thực xin lỗi."
Lục Yến nhìn gò má đỏ bừng của cô, ánh mắt anh chậm rãi nhích lên, cuối cùng dừng lại nơi ánh mắt cô.
Ánh sáng vàng mờ phản chiếu một lớp ánh sáng ấm áp vào đôi mắt đó, chúng dường như đã lấy lại được sự nhanh nhẹn trước đây.
Anh đưa tiền cho cô: "Cái này của cô."
Hứa Kim Kim cảm nhận được độ cứng của đồng tiền trên đầu ngón tay đang lơ lửng của mình, cô giơ tay lên nhận lấy.
Nhưng vừa nhấc lên, nó đã lơ lửng trên không, cô lại giơ tay lên dùng ngón tay nắm lấy, cảm giác như đầu ngón tay mình có chút ấm áp.
Lục Yến cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của cô khi anh chạm vào, anh không nhúc nhích mà chỉ im lặng nhìn ngón tay trắng nõn thanh tú kia một lát.
Khi nhìn thấy những màu tím đậm nhạt đó, đôi mắt phượng của anh dưới ống kính nheo lại, anh đưa tay ra giữ bàn tay sau lưng.
Hứa Kim Kim cảm giác bàn tay mình hoàn toàn bị ai đó bao bọc trong lòng bàn tay, làn da xa lạ chạm vào tay khiến cô sửng sốt trong phút chốc, cô lập tức muốn rút tay lại nhưng còn chưa kịp cử động, hơi ấm trong lòng bàn tay đã nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy cô.
Trong lòng bàn tay của cô có vài tờ tiền giấy được gấp lại.
Hứa Kim Kim khép ngón tay lại, cô nghiêng mặt cong môi về phía giọng nói: "Cám ơn."
Lục Yến thu tay lại, anh nhẹ nhàng vặn vẹo ngón tay, trên người anh vẫn còn chút mềm mại đó, anh nhìn nó đến khıêυ khí©h. Anh nhướng mày, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Không có gì, chỉ tốn chút sức thôi."
Nghe giọng nói dịu dàng này, nụ cười trên môi Hứa Kim Kim càng sâu hơn, trong lòng cô càng có ấn tượng tốt hơn về người hàng xóm mới này. Nhưng dù sao cô cũng không quen nên theo bản năng có chút đề phòng, cô dùng tay giữ khung cửa, cằm hơi hếch lên: "Vậy tôi đi trước. Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Lục Yến nhìn cô quay người lóng ngóng đẩy cửa ra.
Cửa ở đây được lắp đặt đồng bộ theo thời gian, trục cửa đã rỉ sét nên phải đẩy rất mạnh mới mở được.
Khi nhìn cô đẩy cửa, anh bình tĩnh vòng tay qua đầu cô, đặt lòng bàn tay lên cửa di chuyển phụ cô đẩy cửa.
Cánh cửa từ từ được mở ra.
Hứa Kim Kim cảm thấy hôm nay cửa cũng không khó mở như mọi khi, cô bước vào, vừa quay người vừa để tay bám vào tường,mò mẫm tay nắm cửa đóng lại.
Lục Yến đứng ngoài cửa, anh nhìn Hứa Kim Kim đứng trong phòng tối cho đến khi cửa đóng lại.
Anh đứng đó, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa sắt rỉ sét một lúc rồi mới thu tầm mắt trở về phòng.
Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng rung "xèo xèo".
Theo tiếng rung, ánh mắt anh rơi vào đồ nội thất tươm tất duy nhất trong nhà, một chiếc ghế sofa gỗ kiểu cũ.
Điện thoại trên ghế sofa rung lên, anh bước tới nhấc máy, là cuộc gọi WeChat, nhìn thấy tên trên màn hình, anh ngồi xuống ghế sofa vuốt ngón tay để kết nối cuộc gọi.
"Lục tổng."
Trên màn hình hiện lên một khuôn mặt có chút phong trần, mái tóc hoa râm trên mặt có rất nhiều dấu vết thời gian, nhìn qua khoảng 50 tuổi.
Lục Yến uể oải dựa vào lưng ghế, anh bắt chéo đôi chân dài, giơ tay tháo kính ra khỏi mặt, thản nhiên nhìn màn hình bằng đôi mắt phượng.
"Có chuyện gì?"
Giọng điệu của anh trầm thấp lười biếng, người ở đầu bên kia màn hình thận trọng nói.
"Lục tổng, anh có thể quay lại công ty trước thứ tư tuần sau không?"
Lục Yến liếc nhìn bức tường bên trái rồi nhanh chóng nhìn lại: "Sao vậy?"
Người bên kia màn hình cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, anh ấy cẩn thận nói: "Cuộc họp thu mua phải đúng hạn tiến hành?"
Nghe vậy, Lục Yến có chút tập trung, ngón tay anh gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa vài cái, anh nhướng mi nhưng giọng nói lạnh như băng: "Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị lâu như vậy, chính là chờ ngày này, sao lại không tiến hành?"
"Lục tổng, có người bên phía ba anh đến, nói muốn nói chuyện với anh."
Vừa nói xong, anh ấy xuyên qua màn hình cảm giác được một cỗ áp bách mãnh liệt, anh ấy tự động ngậm miệng lại không nói nữa.
Lục Yến nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Muốn nói chuyện với tôi, đang nói về cách đánh một con chó chết đuối sao?"
Đầu bên kia màn hình im lặng, trên trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi nghĩ là muốn nói chuyện thu mua."
Lục Yến hừ lạnh một tiếng: "Nói với anh ta, nếu muốn nói chuyện với tôi, anh ta phải xem mình có xứng đáng không."
"Phải… phải."
"Còn chuyện gì nữa không?" Lục Yến sốt ruột nhìn màn hình, người bên trong màn hình mu bàn tay đã lấm tấm mồ hôi.
Giọng nói đó càng run rẩy hơn: "Không, không có."
Lục Yến đang định cúp điện thoại, nhưng khi ánh mắt anh liếc nhìn mái tóc hoa râm trên màn hình, ngón tay anh chợt dừng lại: "Trợ lý Lý, năm nay cậu 30 tuổi?"
Trợ lý Lý ở bên kia màn hình nghe vậy sửng sốt, anh ấy thành thật trả lời: "Không, tôi vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ 28."
Lục Yến nhìn khuôn mặt phong trần này, anh trầm ngâm một chút rồi nói: "Tiền thưởng hàng năm của cậu đạt tới 7 con số, vậy nên hãy dành thời gian chăm sóc tốt cho bản thân đi."
Trợ lý Lý lập tức gật đầu theo bản năng: "Được, tôi sẽ làm ngay."