Chương 10

Sau khi cúp video, anh ấy mới ý thức được điều gì. Lục tổng nói gì đó, anh ấy lập tức đứng dậy đi tới gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình đã già dặn hơn trước, bây giờ anh ấy chỉ muốn khóc thôi, nhưng thật tiếc là nước mắt lại không tuôn.

Trông anh ấy vốn đã già nhưng từ khi trở thành trợ lý của Lục tổng, anh ấy lại càng già đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Áp lực quá lớn, sau khi thở dài, anh ấy chợt nghĩ đến bối cảnh phía sau Lục tổng trên màn hình, hình như bức tường rất tối nó đã bong ra nhiều hướng, trông rất thô sơ.

Lục tổng đang ở đâu?

Lục Yến cúp điện thoại, anh đứng dậy cởi cúc áo sơ mi ra, ánh mắt lại rơi vào cổ tay đang dang rộng, lòng bàn tay có một vết sẹo dài chừng một tấc, vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.

Anh nhìn nó một lúc, định cởϊ áσ thì điện thoại lại rung lên, nhìn thấy dãy số trên màn hình, ánh mắt anh lạnh lùng, nhấn nút hủy, sau đó anh trực tiếp thêm vào danh sách đen.

Hứa Kim Kim ở phòng bên cạnh đứng bên giường, cô sợ hãi quay mặt về phía giường, lần này cô phải kiểm tra thật kỹ, tránh bị Tiểu Cường tấn công lần nữa trong lúc đang ngủ…

Cô rùng mình khi nghĩ đến cảm giác nó vặn vẹo trên người mình, cảm giác đó thật kinh khủng.

Cô muốn trèo lên giường, nhưng vừa cúi xuống đầu gối đã bị đập vào thành giường, cô lập tức đưa tay xoa đầu gối một cách đau đớn: "Mình lại va vào nữa."

Chiếc giường gỗ được bao quanh bởi những góc vuông nhô ra.

mỗi lần vậy cô cẩn thận càng phải cẩn thận hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị va phải, cô xoa xoa đầu gối rồi leo trở lại giường, sau đó cẩn thận dùng tay chạm vào ga trải giường.

Không biết qua bao lâu, khi xác định trên giường không có Tiểu Cường, cô mới kéo chăn lên, nằm xuống gối nhắm mắt lại.

Tưởng rằng công việc đã ổn định, cô cong môi nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm giác thư giãn hiếm có.

Mọi chuyện đang đi đúng hướng, giờ đây cô đã thoát khỏi cuộc hôn nhân lố bịch với người đàn ông máu lạnh khủng khϊếp Lục Yến.

Khi cô mười một tuổi lần đầu tiên gặp Lục Yến, khi đó cô cùng ba mẹ đến dự tiệc tại nhà một người chú ưu tú.

Ăn tối xong, cô ra vườn nhà chú chơi.

Vừa định đi đến xích đu, cô nhìn thấy một bóng người gầy gò, trước mặt người đó là một cô bé trạc tuổi cô đang ngồi dưới đất khóc, ánh mắt cô rơi vào cô bé, đồng tử cô co rút lại.

Có một con rắn đang bò trên người cô bé và người cô bé đó đầy máu.

Cô nhìn thấy sợ hãi che miệng lại.

Bóng dáng gầy gò chậm rãi quay người lại, sắc mặt âm trầm, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trong mắt người đó tràn đầy máu, cô nhìn thấy một vết máu lớn trên áo sơ mi trắng, ánh mắt cô dõi theo vết máu hướng xuống dưới, cuối cùng rơi xuống những ngón tay có khớp nối rõ ràng.

Máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay.

Sau đó, cô biết được tên của người đó từ miệng người khác —Lục Yến, và cô bé đó chính là em gái cùng cha khác mẹ của anh.

Hứa Kim Kim lăn lộn trên giường, cảm giác buồn ngủ bao quanh lấy cô giúp cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

——

Sáng hôm sau, Hứa Kim Kim đứng trên giường, dưới mắt có hai quầng thâm, cô sợ hãi chăm chú đứng yên đó.

Cô sợ hãi khi bị đánh thức bởi lũ gián.

Cô đã không ngủ từ năm giờ sáng, cô xoa xoa thái dương quyết định đi chợ xung quanh xem có thể mua thuốc diệt gián hay không.

Sau khi ăn xong mấy cái bánh quy, cô cầm cây gậy mù chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi cô bước ra khỏi nhà, cô nghe thấy tiếng cửa mở, cô nghiêng mặt về phía phát ra âm thanh.

"Chào buổi sáng."

Giọng nói dịu dàng từ tính khiến khóe miệng Hứa Kim Kim cong lên: "Chào buổi sáng."

Sau khi chào hàng xóm mới, cô cầm cây gậy mù chuẩn bị đi xuống lầu.

Cô cầm cây mù trong tay đi tới bậc thềm, vừa mới nắm tay vịn, cô nghe thấy giọng nói bên tai: "Có cần giúp đỡ không?"

Hứa Kim Kim nghe thấy lời đó lắc đầu: "Không, tôi có thể tự mình làm được."

Cô đã bị mù một thời gian, hơn nửa năm trôi qua nên cô đã quen với việc sống trong bóng tối, tuy vẫn va chạm với mọi chuyện nhưng cô không muốn ỷ lại vào người khác.

"Vậy thì cẩn thận."

Sau khi giọng nói dịu dàng vang lên, Hứa Kim Kim nghe thấy tiếng bước chân, khi tiếng bước chân dừng lại, cô cầm cây gậy mù chậm rãi bước xuống cầu thang.

Lục Yến đứng ở tầng dưới, anh nhìn người trên cầu thang cẩn thận bước xuống.

Cho đến khi Hứa Kim Kim đi tới cửa hành lang, cả cơ thể anh nghiêng sang một bên.

Anh nhìn cô đi qua trước mắt mình.

Hứa Kim Kim bước vào khu dân cư, nghe thấy có người nói chuyện liền đi tới, giọng nói nghe như một người dì lớn tuổi, lễ phép hỏi: "Dì, ở đây mua thuốc diệt gián ở đâu? Dì biết không?"

"Tiểu khu phía đông có chợ nông nghiệp, cô đi thử xem có không."

Sau khi Hứa Kim Kim nói lời cảm ơn, cô lấy điện thoại di động mở định vị làm theo lời nhắc bằng giọng nói trong đó.