Chương 41

Cô không biết phải nói thế nào, hoặc là không biết thế nào, nhất là khi nói ra, cô khó tránh khỏi việc nhắc tới Lục Yến.

Cô nên giải thích chuyện xảy ra tối nay thế nào đây?

Đặc biệt là khi cậu cô nhắc đến "đào hôn" trước mặt anh.

"Kim Kim."

Một giọng nói dịu dàng truyền đến tai cô, Hứa Kim Kim vô thức quay người về nơi phát ra âm thanh.

"Không muốn nói, không cần giải thích, tôi không ngại."

Câu nói "tôi không ngại" này khiến Kim Kim sửng sốt, cô chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một bàn tay đặt trên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa: "Đừng sợ, bây giờ cô an toàn rồi."

Chẳng lẽ anh cũng biết cô sợ sao?

Cũng đúng, biểu hiện của cô rõ đến mức ngay cả tay cô còn đang run rẩy.

Sau khi ba mẹ qua đời, không ai an ủi cô, không biết sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ủy khuất, cô cụp mi xuống nhẹ giọng nói: "Ừm."

Giọng mũi này khiến Lục Yến khựng lại, anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ một giấc thật ngon nhé."

"Ừm, anh cũng ngủ sớm đi."

Hứa Kim Kim dừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay cám ơn anh."

Lục Yến đưa tay xuống tựa vào sau đầu cô, cúi người lại gần nói: "Còn khách khí với tôi như vậy sao?"

Giọng nói đó ghé sát vào tai khiến Hứa Kim Kim giật mình không kịp phản ứng, giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông đột nhiên đến gần: "Tôi thích những cô gái không ghét tôi, không sợ tôi."

Hứa Kim Kim ngẩng đầu lên một lúc mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi trước của cô, cô có chút không thể tin hỏi: "Tính tình anh tốt như vậy, sao có người ghét anh, sợ anh được?"

Lục Yến cụp mắt xuống, chậm rãi quét qua khuôn mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa thước, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy lông tơ cùng vẻ hoang mang trong đôi mắt không tập trung của cô.

Anh ấn lòng bàn tay đẩy cổ cô về phía mình, để mặt cô gần anh hơn, anh nhìn cô một lúc rồi chậm rãi nói: "Tôi muốn hỏi cô ấy, ngủ ngon nhé."

Cô ấy? Là ai?

Hứa Kim Kim chưa kịp hỏi gì, cô đã cảm thấy bàn tay đặt trên đầu mình buông lỏng, rất nhanh bên tai cô nghe thấy tiếng bước chân.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Hứa Kim Kim mới chợt nhận ra chuyện gì đó, cô dùng tay bứt tóc, tức giận nói: "Sao mình không nói ra? Tôi là người con gái không ghét anh, cũng không sợ anh."

Cô cảm thấy như chính mình đã bỏ qua một cơ hội tuyệt vời nào đó.

Cô đứng đó một lúc, sau đó chạm vào mép giường rồi ngồi xuống.

Nghĩ đến những ngày cô bị cậu mợ nhốt lại sau khi bị mù, lúc đó cô mới mất đi thị lực, chưa thích nghi được với cuộc sống trong bóng tối.

Họ ép cô kết hôn với Lục Yến, khi cô từ chối, họ nhốt cô trong một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.

Trong môi trường chật chội ẩm ướt, nỗi sợ cộng với nỗi sợ bóng tối vì không thể nhìn thấy của cô cứ như vậy mà nhân lên.

Cô nhắm mắt lại, giá như có thể tìm được người quản lý tài chính thì có lẽ cô sẽ thoát khỏi những khó khăn này.

Lục Yến trở về phòng bên cạnh, anh cởi cúc áo sơ mi, ngồi trên ghế sofa gỗ lấy điện thoại di động ra.

Nhìn thấy trên màn hình xuất hiện mấy dòng tin nhắn, anh mím môi dưới, giơ ngón tay lên không trung, ngón tay còn chưa kịp rơi xuống, một tiếng rung "xèo xèo" đã vang lên.

Khi nhìn thấy cái tên "Tống Thành" trên màn hình, anh dừng ngón tay nhấn nút kết nối.

"Alo, Lục tổng là tôi."

Giọng nói trong ống nghe rất nghiêm túc, Lục Yến nhướng mi, tay còn lại thản nhiên đặt lên tay vịn ghế sofa, lười biếng mở miệng: "Tống tổng tìm tôi có chuyện gì?"

Đầu bên kia ống nghe càng tha thiết hơn: "Lục tổng, điều tôi muốn nói là đối với Kim Kim, tôi nhất định sẽ hợp tác toàn diện với cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt cô ấy..."

"Ông, bắt cô ấy?"

Khóe miệng Lục Yến cong lên, rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại nặng nề đến đáng sợ.

Cho dù cách cái điện thoại, nhưng Tống Thành vẫn có cảm giác áp bức, ông ta nuốt khan, lắp bắp nói: "Không không không, ý tôi là, với tư cách là cậu, tôi muốn quan tâm đến con bé, sợ con bé sẽ bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Lục tổng."

Lục Yến cười lạnh: "Ông đúng là một người cậu tốt."

Giọng điệu mỉa mai rõ ràng khiến Tống Thành nghẹn ngào, nhưng ông ta vốn mặt dày, vì thế thở dài bất đắc dĩ nói: "Ai nói tôi chính là cậu ruột của Kim Kim, con bé cũng là cháu gái ruột của tôi, dù xương có bị gãy thì gân vẫn còn dính."

Ông ta cố nhấn mạnh từ "ruột", nghĩ muốn lôi kéo làm quen để mở đường cho những gì ông ta muốn sau này.

"Nói đi, chuyện gì?"

Giọng nói trong ống nghe của Lục Yến lạnh lùng rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, Tống Thành chỉ biết cười gượng nói: "Tôi muốn đàm phán với Lục tổng về chuyện hợp tác lúc trước, ngày mai khi nào cậu rảnh, chúng ta có thể nói chuyện."

Ông ta dừng lại bổ sung một câu: "Nhân tiện bàn lại chuyện của người và Kim Kim."

Sau một hồi im lặng, đầu bên kia ống nghe lạnh lùng trả lời hai chữ: "Tối mai."

Tống Thành nghe vậy, lập tức vui vẻ đứng dậy khỏi ghế: "Được được, vậy tối mai…"

Ông ta còn chưa kịp nói xong đối phương đã cúp điện thoại.

Tống Thành không để ý, ông ta chỉ muốn hợp tác với Lục Yến, nếu có thể trèo lên cây đại thụ Lục Yến này, số tiền lấy được từ chị gái và anh rể sẽ càng tăng thêm mà thôi.

Ông ta vui vẻ nhấc điện thoại đặt phòng riêng VIP ở khách sạn Thiên Hương, là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Ngọc Thành.