Hứa Kim Kim chào cô ấy xong, cô cầm gậy mù trong tay đi đến bàn làm việc, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy Điền Điềm gọi cô: "Cô Hứa, cô ngồi nhầm chỗ rồi."
Hứa Kim Kim đỡ bàn làm việc quay đầu lại: "Ngồi nhầm chỗ sao? Hôm qua thầy Trần nói với tôi chỗ này không có ai ngồi?"
Điền Điềm đi qua, cô ấy chỉ vào chỗ ngồi phía sau Hứa Kim Kim nói: "Hôm qua Trần Phong nhầm rồi, đối diện mới là chỗ của cô."
"Thì ra là nhầm rồi, cảm ơn cô Điền đã nhắc nhở."
Hứa Kim Kim nói xong, cô cầm cây gậy mù hướng phía sau chính mình đi tới.
"Không có gì, từ nay chúng ta đều là đồng nghiệp, cô cứ gọi tôi là Điền Điềm được rồi."
Giọng nói trẻ trung nhanh nhẹn vang lên bên tai cô, Hứa Kim Kim cảm thấy rất thích cô ấy, cô cong môi cười nói: "Được, về sau cô có thể gọi tôi là Kim Kim."
Cô chạm vào mép ghế ngồi xuống.
Chiếc ghế đối diện trống rỗng, có một chiếc bàn giống hệt Hứa Kim Kim.
Hôm qua cô nghe Trần Phong giới thiệu văn phòng cô đang ở chỉ có ba giáo viên. Chỗ ngồi này ngày hôm qua còn trống, Trần Phong nói hai chỗ này không có người, mời cô ngồi chỗ nào tùy ý.
Chẳng lẽ có giáo viên nào khác ở văn phòng này sao?
Như để trả lời sự nghi ngờ của Hứa Kim Kim, giọng nói nhanh nhẹn của Điền Điềm vang lên.
"Đúng là chỗ này trống, nhưng sáng nay hiệu trưởng tới báo có một giáo viên dạy toán mới thay thế lớp 11 sắp đến nhận việc, sẽ ngồi đối diện với cô."
Thì ra là vậy.
"Hình như nói hôm nay sẽ đến, kỳ lạ sao giờ này còn chưa đến?"
Điền Điềm nghi hoặc nói ra truyền đến tai Hứa Kim Kim, cô cũng thuận miệng đồng ý, cô chuẩn bị lấy quần áo và giày múa đến phòng tập múa.
Vừa nhặt đồ lên, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
"Cô Hứa."
Hứa Kim Kim cầm một vật gì đó lên, cô ngẩng đầu lên là giọng nói của Trần Phong.
Trần Phong đi tới nhặt đồ trong tay cô: "Tôi giúp cô lấy."
"Không cần, tôi tự mình làm được, đừng trì hoãn tiết học của anh." Hứa Kim Kim vừa nói vừa nhấc đồ vào trong tay hướng về phía mình.
Dù không nhìn thấy nhưng cô không muốn làm phiền người khác.
Nhìn thấy bộ dáng khách khí của cô, Trần Phong lập tức cười giải thích: "Là như vầy, cô Lưu nhờ tôi giúp cô, bà ấy muốn cô luyện tập sớm, sợ ảnh hưởng đến tiến độ lễ kỷ niệm của trường."
Nghe vậy, Hứa Kim Kim không hề kiên trì, cô mỉm cười lịch sự đưa vật trên tay cho Trần Phong.
"Vậy phiền thầy Trần rồi."
Trần Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm khóe môi Hứa Kim Kim, anh cầm lấy vật đó cười nói: "Không phiền."
Điền Điềm ở một bên nhìn thấy Trần Phong nhìn thẳng vào mắt cô, cô ấy đóng gương trang điểm trong tay lại đáy mắt khó chịu quét qua: "Kim Kim, thầy Trần bình thường cũng không nhiệt tình như vậy, anh ấy đối xử với cô hơi khác một chút."
Trần Phong nhìn Điền Điềm,
sắc mặt anh ấy có chút không tự nhiên: "Điền Điềm, cô đừng đùa nữa, là cô Lưu nhờ tôi giúp."
"Tôi chưa từng thấy anh quan tâm đến giáo viên nào nhiều như vậy."
"Cô đừng nhiều chuyện, cô nghĩ là cô biết rõ về tôi sao??"
Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, hai người này rốt cuộc là sao vậy, sao lại nói chuyện như súng với gậy? Hứa Kim Kim ở bên cạnh có chút xấu hổ, cô đang định lên tiếng thuyết phục thì chuông vào lớp vang lên.
Điền Điềm trợn mắt nhìn Trần Phong rồi đi giày cao gót ra khỏi văn phòng.
Hứa Kim Kim và Trần Phong là hai người duy nhất còn lại trong phòng, bởi vì những gì Điền Điềm vừa nói nên cả hai chút xấu hổ.
Vẫn là Hứa Kim Kim lên tiếng trước: "Cảm ơn thầy Trần."
Trần Phong cảm thấy Hứa Kim Kim so với trước khách khí hơn, anh ấy gãi gãi sau đầu nói: "Được, không có gì."
Anh ấy nhìn Hứa Kim Kim nghĩ đến người hàng xóm của Hứa Kim Kim ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Mặc dù anh ấy đã thua về ngoại hình, nhưng anh ấy và Hứa Kim Kim cùng chung chỗ làm với nhau, càng thân thiết với nhau thì vẫn là anh ấy chiếm ưu thế hơn.
Mười phút sau, hai người đi tới phòng múa của trường, lúc này phòng múa không có người, Hứa Kim Kim muốn làm quen với môi trường trước.
Trần Phong vừa đặt đồ xuống, điện thoại di động vang lên, anh ấy nhận cuộc gọi rồi vội vàng rời đi, để lại Hứa Kim Kim một mình trong phòng tập.
Cô chậm rãi đi dọc theo bức tường, phải mất gần nửa giờ mới đo được diện tích gần đúng của phòng tập.
Cô mặc quần áo múa ba lê đi giày rồi đứng ở một góc phòng tập, đã bao lâu rồi cô chưa múa?
Kể từ ngày xảy ra tai nạn, cô chưa bao giờ có cơ hội mang giày múa ba lê.
Cô bắt đầu học múa ba lê từ năm bốn tuổi và không ngừng học suốt 365 ngày.
Ba lê dường như đã khắc sâu vào máu cô.
Giai điệu vang lên trong đầu cô, cô hạ mi xuống để lộ chiếc cổ trắng nõn thon thả, cô từ từ dang rộng cánh tay, mũi chân chỉa xuống đất nhẹ nhàng nhảy về phía trước.
Trong phòng tập trống rỗng, có bóng người mảnh khảnh tinh tế như thiên nga nhảy múa hoặc xoay tròn.