Chương 31

Những lời này khiến Hứa Kim Kim có chút can đảm, cô vô thức nắm chặt tay nắm cửa.

"Chúng ta ở bên nhau có vui không?"

"Có."

"Anh không bận tâm việc tôi bị mù không nhìn thấy gì phải không?"

"Không có gì."

Sau vài câu hỏi, Hứa Kim Kim cảm thấy yên tâm hơn một chút, cô biết bây giờ hỏi như vậy là rất đột ngột, nhưng thời gian không đợi ai cả, nếu cô còn chần chừ Lục Yến sẽ phát hiện ra cô đang lừa anh.

Cô ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí: "Vậy anh có nghĩ tôi có thể làm…"

"Tôi có thể làm…"

Ba chữ "bạn gái anh" nghẹn lại trong cổ họng Hứa Kim Kim không nói ra được.

Cô thực sự mong có ai đó lên tiếng thay cô.

Lục Yến buông cửa đi đến trước mặt Hứa Kim Kim, ánh mắt anh chậm rãi quét qua khuôn mặt cô, hơi nhướng mày: "Cô muốn nói là, cô muốn làm…"

Mùi hương nam tính hòa lẫn với hơi thở tới gần, Hứa Kim Kim cảm thấy trong lòng nhảy dựng lên.

Anh và cô đều nghĩ đến việc đến với nhau sao?

Hành động làm nũng này có hiệu quả không?

Cô ngẩng mặt lên động viên anh trong lòng, anh đừng ngại chỉ cần nói ra là tôi sẽ đồng ý.

"Muốn làm…"

Trong giọng nói dịu dàng ấy mang theo một cảm xúc khác, tim của Hứa Kim Kim đập nhanh hơn, giây tiếp theo cô nghe thấy.

"Bạn tốt?"

Hứa Kim Kim: "…"

Một lúc sau, cô không biểu cảm gật đầu: "Ừm, bạn tốt."

Lục Yến nhướng mày, anh chậm rãi nói: "Đương nhiên có thể, chúng ta làm bạn tốt cả đời cũng không thành vấn đề "

"…"

Sắc mặt của Hứa Kim Kim cứng đờ, sau đó cô gượng cười nói: "Thật sự rất tuyệt."

"Vậy chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Nói xong, Hứa Kim Kim mở cửa bước vào phòng.

Mãi đến khi vào phòng, cô mới không nhịn được ngã xuống chiếc giường mà rêи ɾỉ: "Ai muốn làm bạn tốt với anh cả đời? Aaaa, tức chết mất."

Cô hối hận vì đã vội vàng nói tên người hàng xóm của mình, giờ đây dù muốn đổi cũng không thể thay đổi người hàng xóm của mình.

Làm sao bây giờ? Lỡ như Lục Yến tới đây mọi thứ bị lộ hết thì làm sao?

Không được, chỉ cần nói người đó đang đi công tác, chậm lại một ngày là được.

Nghĩ tới đây, cô mới bình tĩnh lại một chút, vừa định đi tắm thì điện thoại rung lên.

Khi ba chữ "quỷ chán ghét" vang lên, Hứa Kim Kim lập tức nhảy khỏi giường.

Là Lục Yến!

Sau cuộc gọi ngày hôm đó, cô đã lưu số anh.

Giọng nói không ngừng vang lên, một lúc lâu, cô cắn môi dưới theo âm thanh đó đến điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng phát ra từ ống nghe.

"Hứa Kim Kim."

Hứa Kim Kim nghe thấy giọng nói này, da đầu cô tê dại: "Lần trước tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi có người khác rồi, anh đừng nghĩ đến chuyện kết hôn nữa."

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh mới nói: "Tôi không ngại, chỉ cần em chưa kết hôn là được."

Hứa Kim Kim không ngờ anh nói không ngại, chẳng lẽ là anh bị cắm sừng vì lợi nhuận cũng không để ý sao?

Thật vất vả cô mới trốn thoát được, nhất định cô phải thoát khỏi anh.

Cho nên cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi và anh ấy đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi."

Đầu bên kia im lặng, một lúc sau, giọng nói của Lục Yến vang lên: "Ồ? Vậy em mang giấy chứng nhận kết hôn của em với hắn ta cho tôi xem, mắt thấy mới tính là thật."

Hứa Kim Kim không có giấy chứng nhận, lời vừa nói ra dường như sắp bị lộ, cô lo lắng cắn móng tay: "Anh ấy đang đi công tác."

"Phải đợi bao lâu?"

"Hai tháng."

"Được, hai tháng nữa em mang giấy đăng ký kết hôn của em với hắn ta đến gặp tôi."

Khi Hứa Kim Kim cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Hôm nay Lục Yến nói chuyện có vẻ rất tốt.

Anh thực sự đã nói đợi hai tháng. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô ngồi ở mép giường lo lắng.

Làm thế nào cô có thể nhận giấy chứng nhận từ hàng xóm và mình trong vòng hai tháng?

Lục Yến ở phòng bên cạnh nhìn điện thoại đã cúp máy, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.

Phải mất hai tháng để có được chứng nhận?

Sáng sớm hôm sau, một tia nắng ban mai xuất hiện trên bầu trời xám xịt.

Hứa Kim Kim lập tức tỉnh lại, có lẽ cô không nên nói mình đã tỉnh, đêm qua cô gần như không ngủ được một giây phút nào.

Cô lo lắng không biết làm cách nào để có được chứng nhận từ người hàng xóm trong vòng hai tháng.

Tên lửa thậm chí còn không nhanh như vậy.

Khi nghe thấy giọng nói thông báo, cô nhận ra mới có năm giờ, cô xoay người nằm một lúc mà đã gần tám giờ, cô lật đật tỉnh dậy.

Đến trường thiếu chút nữa đã muộn, may mắn vì tiết mục kỷ niệm của trường nên Hứa Kim Kim không có lớp học, cô đến văn phòng trước để mang quần áo múa và giày đến phòng tập múa, chuẩn bị cho những cô gái nhỏ tham gia tiết mục xem nó có phù hợp không, sau đó đặt lịch dạy múa ba lê.

Trong văn phòng của cô có ba người, một người là Ngô Phương, giáo viên lịch sử cấp ba trung học và người còn lại là Điền Điềm giáo viên mỹ thuật lớp 11 trung học.

Ngô Phương đã ngoài 40 tuổi là người nói nhiều và nhiệt tình, Điền Điềm mới ngoài đôi mươi, cô ấy mới đi làm được một năm, ngoại hình dễ thương tính cách sôi nổi.

Buổi sáng Ngô Phương có lớp nên cô ấy chào Hứa Kim Kim rồi vào lớp.

Trong văn phòng chỉ còn lại Hứa Kim Kim và Điền Điềm.