Chương 30

Trần Phong cho rằng nơi Hứa Kim Kim ở là một tòa nhà cũ kỹ và đổ nát, đột nhiên, anh ấy cảm thấy tự tin.

Về chiều cao và ngoại hình thì anh ấy không bằng, nhưng xét về điều kiện thì anh ấy tốt hơn người này rất nhiều, ít nhất thì anh ấy cũng giàu có hơn anh.

Trần Phong mỉm cười với Lục Yến: "Thì ra anh là hàng xóm của cô Hứa. Thị lực của cô ấy không tốt, sau này cần anh giúp tôi chăm sóc cô ấy."

Chúng ta chỉ là đồng nghiệp được một thời gian thôi, ngày hôm nay chúng ta cũng không quen nhau lắm, thế này có hơi quá thân mật không.

Cô cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn chuyển chủ đề, nhưng chưa kịp nói lời nào, giọng nói ôn hòa đó lại truyền đến bên tai cô: "Kim Kim."

Hứa Kim Kim giật mình, cô quay mặt về hướng giọng nói.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp người hàng xóm mới này, anh gọi cô như vậy, không biết có phải cô hiểu lầm hay không nhưng giọng nói dịu dàng của anh có phần thân mật hơn bình thường một chút.

Cô khẽ nuốt nước bọt, mặt có chút nóng.

Lục Yến nhìn Trần Phong đối diện, anh nhếch môi dưới nghiêng đầu nhìn Hứa Kim Kim, giọng buồn bã nói: "Vậy cô chỉ coi tôi là hàng xóm, tôi còn tưởng chúng ta là bạn bè."

Giọng nói dịu dàng rõ ràng đã trầm xuống, tựa hồ có chút thất vọng.

Giọng nói này lập tức khiến Hứa Kim Kim cảm thấy áy náy, cô lập tức giải thích: "Không, tôi coi anh là bạn bè."

Lục Yến nhướng mày hỏi: "Thật sao? Cô không nói dối tôi đúng không?"

Hứa Kim Kim: "Sao tôi lại nói dối anh? Anh đưa tôi đến bệnh viện, giúp tôi bắt gián, anh giúp tôi nhiều vậy sao tôi có thể không coi anh là bạn?"

Cô cũng muốn thêm chữ "nam" vào trước, không, anh cũng không nghĩ ra được cô sẵn sàng cưới anh.

Trong lòng Hứa Kim Kim nói.

Lục Yến nghe vậy, anh nhìn Trần Phong đối diện nhếch môi cười nói: "Anh là đồng nghiệp của Kim Kim, sau này phiền anh thay tôi chăm sóc cô ấy."

Trần Phong: "…"

Anh ấy dường như bị phản bội.

Trần Phong có ý định không thừa nhận thất bại, anh ấy trầm ngâm một lát mới hỏi: "Anh làm công việc gì?"

Lục Yến nhướng mi trả lời: "Đầu tư."

Nghe vậy, Trần Phong nhân cơ hội chống trả, mỉm cười hỏi: "Đầu tư rất có lời phải không?"

Lục Yến thản nhiên nói: "Không nhất định, có thể là thua tiền."

"Vậy anh kiếm tiền hay tiêu tiền."

Trần Phong nghĩ tới tòa nhà nhỏ đổ nát đó, anh ấy nghĩ anh nhất định là tiêu tiền.

Lục Yến thở dài, anh nhìn Hứa Kim Kim, dù đáng lẽ anh phải trả lời Trần Phong: "Nếu tôi nói tôi tiêu tiền, cô có nghĩ tôi là kẻ thất bại không?"

Hứa Kim Kim nghe thấy giọng nói trầm thấp rõ ràng này, cô lập tức an ủi: "Sao có thể? Đầu tư luôn có lời và lỗ."

Hóa ra cô đã đúng, anh thực sự thất bại trong việc đầu tư. Cô tức giận khi nghĩ về những gì cậu mợ đã nói trước đây về cách Lục Yến kiếm tiền bằng cách đầu tư. Chắc chắn rồi, lòng chưa đủ đen không thể kiếm tiền.

Sau đó cô an ủi: "Anh đừng để ý, sau này cố gắng lên là có thể kiếm lại gấp đôi số tiền đã mất."

Lục Yến gật đầu: "Kim Kim nói đúng, tôi sẽ cố gắng."

Trần Phong: "…"

Anh nhìn hai người nói chuyện với nhau, mấy lần định ngắt lời nhưng không thể xen vào được.

Trong góc quán ăn, một người đàn ông với bộ dạng thăng trầm đang ăn mì thì thầm phàn nàn: "Lục tổng diễn xuất giỏi quá, sao dám nói đầu tư thất bại? Thế thì mấy chục tỷ của anh đâu rồi?"

-

Sau bữa tối, ba người họ xuống dưới nhà Hứa Kim Kim.

Trần Phong trong xe thắt dây an toàn, ở ngoài xe nói lời tạm biệt với Hứa Kim Kim: "Tôi đi trước nhé, cô Hứa."

Hứa Kim Kim hướng về phía giọng nói vẫy tay: "Tạm biệt, thầy Trần."Trần Phong xua tay liếc nhìn Lục Yến bên cạnh Hứa Kim Kim, anh ấy không biết tại sao mình lại vô thức tránh ánh mắt anh, anh ấy chỉ cảm thấy trong ánh mắt người đàn ông này có một loại cảm giác uy hϊếp không thể bỏ qua khiến người ta vô thức muốn tránh nó.

Trước khi đạp ga, anh ấy nói với Hứa Kim Kim: "Cô Hứa, ngày mai gặp ở trường."

Hứa Kim Kim đáp lại anh ấy: "Được, đi đường cẩn thận."

Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng xe ô tô rời đi, sau đó cô quay lại cầm cây gậy mù.

Cô vừa quay người lại, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô thấy thế nào?"

Một lúc sau, giọng nói đó lại truyền đến tai cô: "Cô mệt sao?"

Không hiểu sao Hứa Kim Kim cảm thấy chủ nhân giọng nói đó không vui lắm, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hoàn hảo, có thầy Trần hỗ trợ nên cũng không mệt lắm."

Áp suất không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, Hứa Kim Kim càng thêm bối rối, cô nói gì sai sao?

"Chúng ta lên lầu trước đi."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được."

Vài phút sau, hai người đi tới hành lang, Hứa Kim Kim mở cửa định bước vào, chợt nhớ tới cuộc điện thoại giữa cô và Lục Yến ngày hôm trước.

Cô đã nói lời này rồi, quá trình này phải được sắp xếp càng sớm càng tốt.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô lập tức quay người lại nói: "Chờ một chút."

Lục Yến đặt tay lên cửa, anh nhìn thẳng Hứa Kim Kim tựa như đang đợi cô nói gì đó.

"Sao vậy?"

Hứa Kim Kim dùng tay nắm lấy tay cầm, móng tay cô cắm vào đó.

Không có gì, tôi chỉ muốn nói cưới anh thôi.

Tất nhiên cô không dám nói ra những gì trong lòng mình.

Hứa Kim Kim mím môi, nuốt khan, nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ gì về tôi?"

Lục Yến không trả lời ngay mà gõ nhẹ cửa vài cái.

"Rất tốt."