Hứa Kim Kim đang định cùng Trần Phong rời đi thì nghe giọng nói đó lại vang lên.
Lần này trong giọng nói của anh lộ rõ
vẻ mệt mỏi: "Tôi đi hơn mười tiếng mới về tới đây. Dù bận rộn cả ngày rất mệt mỏi chưa ăn gì nhưng điều đó không quan trọng. Đừng trì hoãn việc cô và đồng nghiệp ăn cơm nữa."
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Hứa Kim Kim gọi anh lại: "Cả ngày nay anh không ăn cơm sao?"
Lục Yến dừng bước, anh quay người lại: "Tôi ăn hay không không quan trọng, đừng ảnh hưởng tới bữa ăn của cô với đồng nghiệp."
"Một ngày không ăn cơm sao được, nếu anh không ngại thì cùng nhau ăn cơm đi?"
"Đương nhiên không ngại."
Trần Phong há miệng thở dốc, anh ấy phát hiện chính mình một chữ cũng không lọt vào được.
Khi trợ lý đặc biệt Lý nghe thấy giọng nói hoàn toàn khác của "Tổng giám đốc", anh ấy lập tức hiểu ra.
Lục tổng đang lợi dụng sự mù quáng của Hứa tiểu thư để lừa cô.
Nghĩ đến lời anh vừa nói, anh ấy không khỏi nói với ống nghe còn chưa cúp máy: "Lục tổng, sao vừa rồi anh có mùi trà vậy?"
Lục Yến quên tắt Bluetooth: "…"
Lục Yến bình tĩnh tháo Bluetooth ra khỏi tai.
Trợ lý đặc biệt Lý ngồi ở xa trong xe cầm kính viễn vọng chặc lưỡi: "Còn quá sớm để mình có thể kết luận hành vi của Lục tổng không phải si tình, hoàn toàn là gian trá, quá gian trá."
Trợ lý đặc biệt Lý cầm kính viễn vọng ghé vào, hạ cửa sổ xe xuống.
Khi nhìn thấy Lục Yến mặc áo sơ mi và quần tây bình thường đang quay mặt về phía mình, anh ấy thở dài: "Lục tổng, diễn xuất quá hay."
"Cẩn thận diễn quá… về sau công việc không tốt."
Anh ấy vừa phàn nàn xong liền thấy Lục Yến đến bên cạnh sườn đồi quay đầu lại thản nhiên liếc anh ấy một cái.
Khi anh ấy nhìn thấy đôi mắt phượng nheo lại dưới ống kính, trợ lý đặc biệt Lý run rẩy sợ hãi đánh rơi chiếc kính viễn vọng khỏi tay, sau đó vội vàng đóng cửa sổ xe lại.
Lục Yến nhếch khóe môi, anh quay mặt đi, khóe mắt liếc nhìn Trần Phong đang đứng đối diện mình.
Ánh mắt của Trần Phong nhìn thẳng vào…
Lục Yến nheo mắt lại, rơi vào vòng xoáy quả lê đang xoáy tròn.
Hứa Kim Kim đứng giữa hai người nhếch môi cười hỏi: "Tôi có thể mời hai người ăn đồ ăn gần tiểu khu được không?"
Lục Yến liếc nhìn Trần Phong, nói: "Có thể."
Trần Phong đối mặt với Lục Yến liếc nhìn qua, hai mắt anh ấy không hiểu sao nheo lại vô thức tránh ánh mắt của anh: "Tôi cũng có thể."
Hứa Kim Kim nghe vậy, cô cầm cây gậy mù của mình: "Vậy đi thôi."
Trần Phong định đứng bên cạnh Hứa Kim Kim sóng bước cùng cô, nhưng anh ấy không thể, khi anh ấy đến gần, bên cạnh cô đã có một bóng dáng cao lớn khác.
Anh ấy nhìn bóng lưng hai người, gãi gãi đầu rồi đi theo họ.
……
Khu vực này là một tiểu khu lâu đời, có lịch sử lâu đời nên xung quanh cũng có những quán ăn nhỏ với giá cả phải chăng.
Lần này Hứa Kim Kim cũng chọn quán mì bò, một mặt cô cũng cân nhắc tình hình tài chính hiện tại của mình, mặt khác cô cũng đang suy nghĩ có khả năng gặp lại Kỉ Hoài không.
Cô không thể nhìn thấy, mà trong biển người rộng lớn này rất khó tìm người, cho nên cô sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Hôm nay bọn họ đến muộn một chút, đã quá giờ ăn tối, trong cửa hàng cũng không có nhiều người.
Ba người ngồi xuống, không đợi bao lâu, ba tô mì bò nóng hổi được bưng ra.
Hứa Kim Kim đặc biệt gọi một số món ăn đặc trưng của quán, rất nhanh tất cả các món ăn đều được bưng ra.
Cô dùng tay chạm vào mép tô rồi cầm đũa gắp từng sợi mì bên trong. Vì không thể nhìn thấy nên cô ở một mình thì không sao, nhưng khi ăn cùng người khác, cô di chuyển rất chậm sợ ảnh hưởng đến người khác.
Lục Yến đặt món ăn bên cạnh Hứa Kim Kim: "Đồ ăn ở trên đĩa, đặt cạnh tô."
Giọng điệu thản nhiên, tựa như tùy ý làm ra, Hứa Kim Kim ở một bên vô thức đáp: "A, tôi biết rồi."
Trần Phong ngồi đối diện nhìn hai người, anh nghĩ chính mình vừa mới khiến Hứa Kim Kim ngã nước, nhưng bây giờ anh ấy đối với cô như người xa lạ, anh ấy trộn mì vào tô mấy lần rồi ngẩng đầu lên.
Lục Yến cụp mi xuống, anh dùng ngón tay thon dài cầm đũa, chậm rãi ăn.
Đó rõ ràng là hành động phổ biến nhất, nhưng anh có một vẻ thanh lịch và điềm tĩnh khi thực hiện nó.
Trần Phong lắc lắc chiếc đũa trong tay, anh ấy nhìn Hứa Kim Kim: "Cô Hứa, cô còn chưa giới thiệu với tôi, đây là ai?"
Hứa Kim Kim đang ăn mì ngẩng đầu lên nói: "Anh ấy sống ở phòng bên cạnh, là hàng xóm của tôi."
Khi Trần Phong nghe thấy hai chữ "hàng xóm", ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, lén lút so sánh.
Anh ấy cao gần 1,8 mét, người đàn ông này cao hơn anh ấy nửa cái đầu, nếu vậy anh ấy đã thua. Về ngoại hình, anh ấy cũng khá đẹp trai, mặc dù người đàn ông này đeo một cặp kính rất bình thường và mặc chiếc áo sơ mi rất bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ngoài nổi bật của mình.
Dù không muốn thừa nhận nhưng so với vẻ bề ngoài thì anh ấy đã thất bại thảm hại.
Lúc này, anh ấy đột nhiên cảm thấy may mắn, vì Hứa Kim Kim không nhìn thấy anh ấy.