Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong lập tức vang lên tiếng cười vang trời của Chu Nguyên: “Má ơi! Thì ra đây chính là khả năng phản ứng siêu phàm của hải vương đó hả. Tớ nhìn mà suýt nữa há hốc mồm ra luôn luôn đó.”
“Chị Ninh quá lợi hại, kiểu này thì cậu trai trẻ kia có canh kĩ thế nào đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.”
“Cậu cứ ngồi đó mà cười đi Chu Nguyên, đợi xem Ôn Nịnh xử cậu thế nào, rãnh quá nên cứ thích kiếm chuyện thế hả.”
-
Lục Thư Dương lái xe đưa Ôn Nịnh về nhà.
Hiện giờ là cuối tháng sáu, Lục Thư Dương cũng đã thi đại học xong từ lâu rồi, vậy nên giờ cũng có thể được xem là người trưởng thành chính hiệu.
Tuy rằng Ôn Nịnh không phải người tử tế gì, nhưng cô còn chưa tệ đến mức ra tay với trẻ vị thành niên.
Tạm thời thì cô đang thuê chung cư ở riêng bên ngoài, đây là lần đầu tiên Lục Thư Dương được vào nhà của cô.
“Em muốn uống gì không? Nước trái cây hay là sữa bò?” Ôn Nịnh lê dép lê đi đến tủ lạnh.
“Chị ơi, em đã trưởng thành rồi mà nên có thể uống thứ khác được không?” Lục Thư Dương đỏ mặt, có chút khẩn trương mà nhìn về phía cô.
Ôn Nịnh một tay gác cửa tủ lạnh, nhướng mày cười nhìn cậu: “Thế em muốn uống gì khác nào?”
“Em muốn uống rượu. . .”
“Vậy lát nữa em lái xe về nhà kiểu gì? Chị cũng uống rượu nên không chở được đâu nhé.”
Khuôn mặt chàng trai trẻ càng ngày càng đỏ bừng, cậu ấp úng nói: “Vậy, vậy không cần đi về, dù sao ngoài trời mưa cũng lớn như vậy. Hơn nữa hôm nay ba mẹ em đều không có ở nhà. . .”
Ôn Nịnh nghe ngoài trời chẳng còn tiếng mưa rơi nào, sao có thể không hiểu cậu đang muốn ám chỉ gì chứ.
Bình tĩnh mà xem xét thì ngoại hình Lục Thư Dương cũng rất điển trai, mắt một mí, vóc dáng cao gầy, làn da sáng mịn còn hơn cả con gái.
Ôn Nịnh đóng cửa tủ lạnh lại, cô vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm rồi hỏi cậu: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Uhm.” Lục Thư Dương thẹn thùng gật đầu.
Ôn Nịnh chậm rãi đi đến trước mặt cậu, hai tay ôm lấy vòng eo của cậu.
Một bàn tay mang theo chút lạnh lẽo chui vào trong vạt áo.
Lục Thư Dương hồi hộp đến cứng đờ hết cả người, trái tim thì cứ như đang nhảy disco trong l*иg ngực.
Ôn Nịnh nhéo vài cái vào bụng thịt mềm mại của cậu, sau đó mau chóng rút tay ra ngoài, có chút ghét bỏ nói: “Ừmmm, sao chả có múi nào hết vậy.”
Bạn tình của cô cũng phải có tiêu chuẩn cao mới được nha.
Nói xong cô che miệng ngáp một cái, cứ thế mà đi về phòng ngủ.
“Chị đi ngủ đây, nếu em không muốn về thì ngủ ở phòng cho khách tạm đi nhé.”
Kỳ thực thì Lục Thư Dương cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe cô từ chối rồi, nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Ôn Nịnh từ chối là vì ghét bỏ dáng người của cậu.
Chàng trai trẻ xấu hổ đến mức cả người đỏ như con tôm luộc, cứ thế đứng yên một hồi mới vội móc ra điện thoại bắt đầu tìm kiếm chương trình tập thể hình.
-
Tắm rửa xong, Ôn Nịnh mặc một bộ áo choàng tắm màu rượu champagne ngồi xuống thảm lông trải sàn. Ngoài cửa sổ vẫn còn lác đác vài hạt mưa rơi trên cửa sổ, gió ấm từ điều hòa không ngừng thổi khắp phòng làm cho không khí trở nên thực ấm áp thoải mái.
Cô lười biếng mà cầm điện thoại lên, chuyện đầu tiên là click mở khung chat của Thẩm Ngật.
Quả nhiên, ngoài câu “Bạn đã thêm Thẩm vào danh sách bạn tốt, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.” của hệ thống thì không còn bất cứ tin nhắn nào cả.
Ôn Nịnh đoán, nếu chính mình không chủ động gửi tin nhắn trước cho anh thì anh chắc chắn sẽ không nhắn gì cho cô hết.
Rốt cuộc thì lúc trước cho dù là ở bên nhau hay là chia tay thì đều là do sự tùy hứng của cô mà thôi, từ đầu tới cuối người duy nhất bị tổn thương chỉ có một mình Thẩm Ngật.
Con người anh không những thích nghĩ nhiều mà lại còn muộn tao* nữa chứ, hiện giờ anh giống như một con mèo hoang vậy, bị cắn một lần rồi nên cảnh giác vô cùng.”
*Muộn tao: từ ngữ của giới trẻ bên Trung, có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”, hành động bên ngoài và suy nghĩ không ăn nhập gì với nhau.
Lúc này, Thẩm Ngật đã đổi ảnh đại diện thành logo của công ty.
Trong đầu Ôn Nịnh không nhịn được mà suy nghĩ —— chả lẽ Thẩm Ngật vẫn luôn giữ cái hình cũ kia làm ảnh đại diện WeChat là vì nghĩ nếu bỗng nhiên có một ngày cô hứng trí lên muốn tra tìm số điện thoại của anh, thì chỉ cần nhìn thấy được cái ảnh đại diện này là biết đó là anh ư?
Nhưng sau đó cô đã vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này của mình ngay lập tức.
Đều đã trôi qua 10 năm rồi, làm gì có ai vẫn luôn đứng yên một chỗ để chờ đợi chứ? Chắc anh chỉ là lười đổi ảnh đại diện mà thôi.
Ôn Nịnh tắt điện thoại, hiện giờ cô không nên vội vã lại gần Thẩm Ngật làm gì.
Vài ngày sau cô mở Wechat lên, nhắn hỏi địa chỉ công ty của anh ở đâu, áo cô đã giặt sạch rồi, hiện giờ cầm qua cho anh nhé.
Mười phút sau, Thẩm Ngật gửi một địa chỉ qua cho cô.
Ôn Nịnh nhìn tin nhắn mỉm cười.