Chương 14: Oán hận

Cô kéo ống tay áo Vương Hâm lên, thấy tay phải hắn nắm chặt thành quyền, đến chết cũng không buông ra. Cô dùng một ngón tay, cạy nắm tay Vương Hâm ra. Khi sờ được đồ vật trong lòng bàn tay hắn, lông mày cô hơi nhíu lại, nghi hoặc trong lòng cũng được sáng tỏ.

Kỳ Kỳ còn đang gào khóc: “Vương Hâm cũng đã chết, người tiếp theo…… người tiếp theo có thể chính là tôi……”

Phó Lam Dữ thở dài, biểu tình tràn ngập thương hại, nhưng lại trả lời: “Rất có khả năng là như vậy.”

“……”

Kỳ Kỳ lập tức khóc lớn hơn nữa.

Cách đó không xa chính là phòng của đôi tình nhân kia, trước sau đều không có ai bước ra.

Hiểu Tuệ kìm nén không được sự tò mò, lặng lẽ đi qua xem xét tình huống, phát hiện cửa không khóa mà chỉ khép hờ. Cô nhìn cánh cửa kia rồi cẩn thận đẩy ra một khe hở.

Hiểu Tuệ nhìn xuyên qua khe hở, vừa liếc mắt liền nhìn thấy cảnh tượng trên chiếc giường cạnh vách tường.

Đó là……

“A a a a ——!!”

Hiểu Tuệ bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết đầy sợ hãi, lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa đã ngã về phía cửa, may mắn có Phó Lam Dữ đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô lên.

“Con người mà lại có tiềm năng của cá heo.”

Hốc mắt Hiểu Tuệ đỏ bừng, cô run rẩy, gắt gao túm chặt góc áo của Phó Lam Dữ, sau đó miễn cưỡng đứng vững.

Cô khóc ròng nói: “Kia…… Cô gái kia cũng đã chết……”

“Ừ.”

Phó Lam Dữ gật gật đầu: “Chết như thế nào?”

“Tôi…… tôi…… Tôi không diễn tả được……”

Hiểu Tuệ nhớ lại một chút đã muốn phát điên, cô che miệng chạy vào WC nôn ra.

Kiều Vân Tranh bàng quan đứng một bên, cười như không cười: “Khách hàng của cô, tố chất tâm lý có hơi kém.”

“Anh đã gặp qua người chơi hạng đồng nào lại có tố chất tâm lý tốt không?”

(*) cấp bậc như trong game LMHT vậy đó

“Cũng đúng, nhưng tôi rất tò mò, không biết trong phòng cặp tình nhân kia đã xảy ra việc gì.”

“Tôi cũng tò mò.”

Vì thế, hai người cùng nhau đi đến cánh cửa nhìn vào.

OK, lúc này đã thấy rõ ràng.

Bối Bối nằm ở trên giường, không mặc quần áo, thi thể huyết nhục mơ hồ dường như đang bắt đầu thối rữa, từ mặt đến chân, khắp nơi đều là những con dòi múp míp đang bò lúc nhúc.

Còn Lý Thần Quang đang ngồi trên sàn nhà, hai mắt hắn dại ra, sắc mặt tiều tụy giống như bị rút mất hồn phách. Mà trong lòng ngực hắn, vẫn đang ôm khung ảnh kia.

Những vết nứt trên khung ảnh pha lê đã biến mất, trông mới tinh như lúc ban đầu, người phụ nữ trong ảnh mặc váy cưới màu đỏ, đầu đội hoa mẫu đơn, tươi cười hiền hòa.

Phó Lam Dữ như suy tư, nói: “Hai người này, dường như đang tương ứng với lời bài hát kia.”

—— Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

—— Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em.

Kiều Vân Tranh cười vô cùng dịu dàng: “Bọn họ quả thực đã chọn áo cưới màu đỏ.”

“Bọn họ nhất định sẽ chọn màu đỏ.”

Ngày hôm qua trong căn phòng có dấu tay máu kia, hai người đã treo khung ảnh có người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng lên lên tường.

Và đó là đáp án chính xác.

Ở trong bối cảnh của cấm khúc, nhân vật nữ chính uống thuốc độc tự sát và trở thành lệ quỷ. Tuy nhiên, trước khi chết cô ta mặc váy cưới màu trắng, khi chết rồi, máu thấm ra mới biến thành váy cưới thành màu đỏ.

Áo cưới màu đỏ chính là điều kiện thu hút quỷ quái.

Hai người cũng không thương lượng với nhau, chỉ ngẫu hứng diễn một vở kịch để cho đôi tình nhân kia xem. Người xưa đã từng nói, quyền lựa chọn cuối cùng luôn ở trong tay mình.

Rốt cuộc Hiểu Tuệ cũng nôn xong, cô không còn sức lực đi về phía Phó Lam Dữ, hỏi: “Người đàn ông trong phòng sao rồi?”

Phó Lam Dữ lời ít ý nhiều: “Không biết.”

“……”

Như để trả lời cho câu hỏi của cô, Lý Thần Quang bên kia bỗng nhiên có động tĩnh.

Khung ảnh từ trong lòng ngực của hắn rơi xuống, “rầm” một tiếng tiếp đất, hắn dại ra thật lâu, quay đầu nhìn thoáng qua bạn gái đang nằm trên giường, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, bước chân cứng nhắc như cương thi mà đi về phía cửa.

Hiểu Tuệ khẩn trương, nhịn không được trốn về sau lưng Phó Lam Dữ.

Khi nhìn thấy Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt vốn dĩ đang trống rỗng của Lý Thần Quang đột nhiên có tiêu cự trở lại, hắn nhìn chằm chằm hai người, đáy mắt chết lặng của hắn lúc này lại hiện lên một tia oán hận mơ hồ, đó chính là biểu tình muốn cùng hai người đồng quy vu tận.

Lý Thần Quang trừng mắt nhìn hai người bọn họ một hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

“Đừng ai nghĩ có thể sống sót.”

….

….

Ban đầu có chín người chơi, hiện tại chỉ còn lại năm người.

Phương pháp để qua ải vẫn còn chưa xuất hiện.