Chương 13: Thối rữa

Trước kia khi gặp quỷ, dù tình huống đáng sợ như thế nào, Bối Bối sẽ luôn ở cạnh Lý Thần Quang, bày mưu tính kế cho hắn. Nhưng lúc này lại khác, Lý Thần Quang đã nghe nữ quỷ ca hát nửa ngày, nhưng cô vẫn nằm ở chỗ đó vô thanh vô thức, một chút phản ứng cũng không có.

Dự cảm không ổn đột nhiên ập đến, trái tim Lý Thần Quang đập loạn hắn, cuối cùng hắn di chuyển ánh mắt ra khỏi khung ảnh, chậm rãi nhìn về phía cô bạn gái đang nằm bên cạnh. Bối Bối không mặc quần áo, thân thể đẫy đà, làn da trắng nõn, nếu bình thường sẽ trông vô cùng kiều diễm động lòng người.

Nhưng giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.

“Bảo bối?”

Giọng nói của hắn run run, thử gọi: “Em…… Em làm sao vậy?”

Bối Bối không nói chuyện, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm trần nhà, sắc mặt không cảm xúc, bên trên ấn đường như đang bị một cỗ khí đen bao vây.

Trán Lý Thần Quang đầy mồ hôi lạnh, hắn đánh bạo, duỗi tay vỗ vào mặt Bối Bối.

“Bảo bối, trả lời anh, em không sao chứ? Em……”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, nửa câu sau còn chưa nói xong liền nghẹn lại trong miệng. Khuôn mặt của Bối Bối ướŧ áŧ dính nhớp, xúc cảm khi sờ làn da của người bình thường sẽ không thể như vậy được.

Lý Thần Quang nơm nớp lo sợ thu tay lại, lập tức phát hiện trên đầu ngón tay chính mình dính đầy máu và những mảnh thịt vụn. Trên khuôn mặt của Bối Bối hiện lên năm dấu ngón tay rõ ràng, huyết mủ mơ hồ chảy dọc xuống theo từng dấu ngón tay, những chỗ còn lại cũng chậm rãi nứt ra máu tươi.

Lý Thần Quang điên cuồng run rẩy, hắn há to miệng nhưng không kêu ra tiếng, chỉ có thể giơ tay dùng sức chà lau làn da của Bối Bối, muốn giúp cô lau sạch vết máu, không ngờ không những không lau được máu, mà những nơi bị hắn lau đến đều nhanh chóng thối rữa. Da thịt của Bối Bối theo từng động tác của hắn mà rơi xuống từng khối từng khối, máu tươi nhuộm hồng chăn đệm trên giường, có mấy chỗ thậm chí đã lộ ra xương trắng bên trong.

Cô ta giống như một miếng đậu hủ bị cắt nát, hoàn toàn không còn hình dạng con người, chỉ có một đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm lên trần nhà như cũ. Bên trong cơ thể của cô phát ra tiếng òm ọp nho nhỏ, sau một lúc lâu, có vô số những con giòi trắng chui ra từ cơ thể rách nát đó.

Trên sàn nhà, khung ảnh của người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ tươi như bị nhuốm máu, vẫn giống như một cuốn băng bị kẹt, không ngừng lặp lại ca từ của một đoạn cuối bài hát.

"Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em

Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em ... "

….

….

Đêm qua không hề có tiếng thét chói tai nào phát ra, cho nên khi Hiểu Tuệ rời giường vào buổi sáng, cô còn tưởng rằng hôm nay căn bản không có người chết. Khi ra khỏi phòng, cô nhìn trái nhìn phải, thấy hành lang lầu hai gió êm sóng lặng.

“Phó tiểu thư, xem ra hôm qua không có xảy ra chuyện gì cả.”

Phó Lam Dữ híp mắt ngáp một cái: “Chưa chắc đâu.”

“Hả?”

Kiều Vân Tranh đi ra từ phòng mình, vừa vặn nghe được câu nói đó, hắn thản nhiên tự đắc mà cười.

“Quỷ quái sẽ không làm từ thiện, nếu ở lầu hai không có người chết, thì chắc chắn ở lầu ba sẽ có.”

Nói xong, hắn và Phó Lam Dữ liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Phó tiểu thư, cô nghĩ như thế nào?”

“Tôi cho rằng anh nói rất có đạo lý.”

Hiểu Tuệ buồn bực: “Hai ngươi mắt đi mày lại, có phải có việc gạt tôi không?”

“Tôi có thể gạt cô cái gì, mang cô qua ải không phải là được rồi sao.”

Phó Lam Dữ nói: “Dù sao mục tiêu của cô là chỉ nằm mà vẫn thắng.”

“……”

Hiểu Tuệ không thể không thừa nhận, Phó Lam Dữ nói đúng.

Lúc này, cánh cửa ở cuối hành lang cũng đã mở, Kỳ Kỳ nhút nhát sợ sệt nhô đầu ra.

Thấy ba người đều ở đây, Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở ra: “Tối hôm qua mọi người cũng không sao chứ?”

“Ngủ rất ngon, còn tốt hơn hai ngày trước.”

Hiểu Tuệ nói: “Cũng không nghe động tĩnh dị thường nào.”

Kỳ Kỳ nghe vậy thì rất vui mừng: “Vậy là tốt rồi, tôi đi gọi Vương Hâm rời giường.”

Cô bước nhẹ chạy lên cầu thang. Chỉ chốc lát sau, lúc Hiểu Tuệ muốn rủ Phó Lam Dữ đi cùng mình đến phòng bếp, chợt nghe trên lầu 3 truyền đến một tiếng thét chói tai.

Tiếng thét lớn như vậy, mỗi buổi sáng đều nghe được một lần.

“…… Có người chết sao?”

Phó Lam Dữ liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ở nơi này có người chết cũng không phải chuyện gì kỳ lạ đúng không?”

“……”

Nói là nói như vậy, nhưng nghe vẫn rất khó chịu.

Ba người lên lầu, đi vào phòng của Vương Hâm, thấy Kỳ Kỳ ghé vào mép giường, ôm thi thể cứng đờ của Vương Hâm, khóc đến chết đi sống lại.

Nghĩ lại cũng có thể hiểu, thế giới này vốn dĩ có bốn người mới, hiện tại Vương Hâm cũng đã chết, Kỳ Kỳ đã mất đi đồng đội duy nhất có thể an ủi mình, sao lại có thể không đau lòng cho được.

Thế nhưng……

Phó Lam Dữ đi đến trước giường, quan sát thi thể của Vương Hâm một lúc, trong đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Là chủy thủ cắm thẳng vào trái tim, mất mạng ngay lập tức.

Hai người lúc trước, người đàn ông cao to và người đàn ông mang kính, thi thể đều bị biến thành bữa tối, sao nữ quỷ có thể đâm một đao để Vương Hâm ra đi thống khoái như vậy?