Chương 25

Chú mèo nhỏ sau khi được cứu lên, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực cô, Tô Nhuế nhìn dáng vẻ đáng thương không chịu nổi của mình, váy và tay áo đều dính đầy bùn đất, thật là vừa bắt đầu đã không thuận lợi mà.

"Tiểu Tô, cô bị rớt xuống hố hả?" Hiệu trưởng Tống Dịch Bác cầm một bộ quần áo, dắt theo một con. . . heo mập xuất hiện.

Tô Nhuế nhịn cười chỉ chỉ kẻ đầu sỏ trong ngực: "Hiệu trưởng Tống, ngài có thể chăm sóc nó một chút được không, tôi sắp trễ rồi."

"Thì ra là đứa nhóc tinh nghịch này khiến cô thành như vậy." Tống Dịch Bác cười đưa y phục trong tay cho cô: "Người tốt sẽ gặp chuyện tốt, đây là quần áo của học sinh khoa thiết kế mới vừa làm, size S, cô cầm đi thay đi, nếu không sẽ trễ đó."

Ông trời không tuyệt đường người, sự may mắn này không phải ai cũng có, Tô Nhuế cảm thấy lần đầu tiên mình được nữ thần hạnh phúc để mắt đến, tất cả phiền toái được giải quyết một cách dễ dàng, cô lau sạch sẽ đôi tay dính đầy bùn đất lên váy, sau đó nhận lấy quần áo: "Cám ơn hiệu trưởng Tống!"

Tống Dịch Bác nhận lấy con mèo trắng dính đầy bùn: "Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc đứa nhóc nghịch ngợm này thật tốt."

"Hẹn gặp lại, hiệu trưởng Tống."

Thời gian rất gấp gáp, Tô Nhuế cầm túi xách và giày lên chạy chậm đến phòng vệ sinh gần đó để thay, vội vàng chạy đến phòng máy tính trước ba phút vào học, cô mệt mỏi ngồi trên bục giảng thở hổn hển.

"Bạn học, có phải bạn chạy sai phòng học rồi không?" Một học sinh nam ở hàng trước nhắc nhở cô.

Tô Nhuế gãi đầu, sau đó nhìn tên phòng học: "Đây có phải là lớp thực phẩm 01 không?"

Nam sinh gật đầu một cái.

"Vậy thì không sai." Tô Nhuế vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một nam sinh bên cạnh nhớ ra cái gì đó, nói với nam sinh đã nhắc nhở cô: "Nghe nói lớp chúng ta có một nghệ sĩ đến dự thính, không phải là cô ấy chứ?"

"Đẹp như vậy, chắc chắn là vậy rồi!"

"Lớp chúng ta cuối cùng cũng có nữ sinh! Ôi! Còn đẹp như vậy nữa, so với hoa khôi khoa nghệ thuật Triệu Song Song còn xinh hơn nhiều!"

"Khoa hóa học của chúng ta được nở mày nở mặt rồi!"

Mấy nam sinh kích động bàn tán sôi nổi.

"Thì ra cậu là bạn học mới của chúng tôi." Người nam sinh nhắc nhở cô lúc nãy cắn một ổ bánh mì vào miệng: "Cậu tên gì?"

Tô Nhuế vừa định giải thích thì chuông vào học vang lên, một người mà cô không thể ngờ được xuất hiện.

Hình Bạch Hàn mặc một chiếc áo sơ mi màu tím, đeo balo lệch vai không nhanh không chậm đi vào cửa phòng học.

Hình như anh cũng khá bất ngờ khi thấy cô, lông mày nhẹ nhàng nhếch lên một cái, sau đó, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ngồi vào hàng cuối cùng.

"Cậu muốn ngồi đâu?" Nam sinh hỏi cô.

Tô Nhuế đảo mắt lần nữa, chắc chắn rằng mình không nhìn lầm!

Điều này là không thể! Tại sao anh có thể là sinh viên của mình! Mặt mũi này có chỗ nào giống một sinh viên chứ! Tô Nhuế cảm thấy như sét đánh giữa trời quang!

Tại sao pháo hữu có thể là sinh viên của mình được chứ!

Kiếp trước có lẽ cô đã làm chuyện gì thất đức lắm mới có quả báo như vậy!

"Bạn học à, giảng viên sắp tới rồi, cậu mau trở lại chỗ ngồi đi." Nam sinh khác cũng thúc giục cô.

Tô Nhuế hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình tỉnh táo lại, đeo tai nghe lên, nhỏ giọng nói: "Xin chào các bạn học, tôi là giảng viên của các bạn Tô Nhuế, cô Tô."

Tất cả các nam sinh cũng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, không hẹn mà đồng thanh hỏi: "Giảng viên sao có thể nhỏ như vậy được!?"

Tô Nhuế nhún vai: "Nhà nghèo, suy dinh dưỡng."

Hình Bạch Hàn ngồi vị trí trong góc của hàng sau cùng, dùng ngón tay gẩy gẩy cái kính không độ, nhìn cô gái nhỏ trên bục giảng kia một cách nghiền ngẫm, đồng tử mở rộng, khóe miệng nâng lên.

Thì ra là giảng viên. . .

Thầy trò yêu nhau hình như cũng không tệ.

Chuông tan học vừa vang lên, Tô Nhuế đã cầm đồ bỏ chạy, trốn đến nơi mà đàn ông không thể vào —— nhà vệ sinh nữ, cho đến giờ học mới quay trở lại.