Chương 24

Người này có phải ngữ văn không tốt, mới hiểu sai từ "túng dục quá độ" không?

"Tô Tô, tôi có thể cho thứ cô muốn, nhưng cô chỉ có thể có một người đàn ông là tôi."

"Anh không cho tôi được thứ tôi muốn."

Người đàn ông cầm ví da ra, lấy một tấm thẻ đen thả vào lòng bàn tay cô: "Mật mã là sáu số cuối tài khoản của cô."

"Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận bao nuôi." Tô Nhuế trả lại thẻ đen cho anh.

"Dùng để trao đổi, cô có thể dùng thẻ này thực hiện nguyện vọng của cô." Hình Bạch Hàn không lấy lại.

Tô Nhuế cười khinh miệt, đặt tấm thẻ đen lên bàn uống trà nhỏ: "Tiền bạc không mua được tình yêu."

Người đàn ông cố chấp nhấn mạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: "Dù có mua được hay là không mua được, cô cũng chỉ có thể có một người đàn ông là tôi."

"Nếu như tôi không muốn thì sao?" Tô Nhuế không biết lấy dũng khí đâu mà đối đầu với anh.

Hình Bạch Hàn nắm cổ cô lộ ra một nụ cười thâm sâu khó lường: "Cô sẽ nguyện ý."

Tô Nhuế cảm thấy rợn tóc gáy.

Một lát sau, cuối cùng người đàn ông cũng rời đi, cô phiền não nhìn tấm thẻ đen trên bàn trà, nếu là chi phiếu bình thường còn được, đây chính là tấm thẻ đen thường niên đủ một năm tiền cơm của cô, tấm thẻ đen không dùng để cũng lãng phí.

Liên tiếp hai ngày, Hình Bạch Hàn không tới quán bánh ngọt, cô không có cơ hội trả lại cho anh, ngay trước một ngày hôm tựu trường, cô cầm một ít quần áo, dọn đồ dùng hàng ngày vào ký túc xá giáo viên của trường, chấm dứt kết đôi với anh trên app, xóa bỏ số tài khoản, ngay cả app cũng xóa luôn.

Cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng nguy hiểm, cô không muốn lại dây dưa tiếp với anh.

Nếu như không phải tình hình dịch bệnh, lấy trình độ học vấn của cô chắc có lẽ không có cơ hội ở đại học làm giáo viên, dù chẳng qua là giáo viên dạy thay, bởi vì vào kỳ nghỉ hè, bộ phận tổ chức của phòng giáo dục cho giáo viên xuất ngoại tham dự giao lưu học thuật, kết quả gặp tình hình dịch bệnh, tất cả đều bất hạnh bị nhiễm, cho nên cực kỳ thiếu hụt nhân viên, được bạn bè dìu dắt bắc cầu cho, cho nên cô mới cơ hội sửa mái nhà dột.

Về khoa kỹ thuật, cô dạy lớp này nam nhiều nữ ít, tỷ lệ ước chừng là bốn:một, sẽ sắp xếp vị trí theo như số điểm nhập học, cô nhìn danh sách học sinh một cái, đáng thương là... Có một lớp một nữ sinh cũng không được chia vào lớp thuần nam.

Nhìn một chút, cô còn phát hiện một cái tên quỷ dị —— Hình Bạch Hàn.

Chỉ bằng tấm thẻ đen kia, cô có thể khẳng định Hình Bạch Hàn là tổng tài bá đạo của một tập đoàn, đương nhiên sẽ không phải là học sinh mình, không biết Hình Bạch Hàn này có đẹp trai như Hình Bạch Hàn kia không, thật ra thì, cô thật sự rất vừa miệng nhan sắc của anh…

Sau ngày khai giảng mới có giờ học của cô, Tô Nhuế không cẩn thận lười biếng trên giường một hồi, thời gian trở nên gấp rút, cô quyết định bước đôi chân ngắn trắng nõn ra hết cỡ, chạy chậm rẽ đường nhỏ đi đến phòng máy vi tính.

Meo... Meo...

Gần đó truyền tới tiếng mèo kêu dồn dập lại thê lương, Tô Nhuế ngừng lại, cô tìm theo tiếng thấy một chú mèo nhỏ bẩn thỉu, móng vuốt đang nắm chặt lấy nửa lá sen, nửa người vùi lấp trong bùn bên cạnh hồ nhân tạo đang há miệng kêu to, mắt thấy càng lún càng sâu.

Tô Nhuế bỏ túi xách xuống, cởi giày, bay qua hàng rào, đạp lên hòn đá lớn bên cạnh, cầm lấy một hòn đá cảnh, tay muốn bắt lấy chú mèo con nhỏ kia.

Người lùn tay ngắn, nửa người cô lênh đênh trên mặt nước, tay cứ thiếu một chút không thể với tới.

Mèo nhỏ thấy có người, phản ứng kịch liệt hơn, mắt thấy ngay cả đầu cũng sắp chìm xuống, Tô Nhuế nóng nảy, tâm trí hoảng loạn, nghiêng người ra bên ngoài thêm một chút nữa, vừa vặn mèo nhỏ được ôm lấy, hòn đá cảnh đang nắm không chịu nổi sức nặng của cô vỡ ra, cô rơi vào trong vũng bùn.

Bùn đất bền chắc như cô tưởng tượng, cô tạm thời an toàn, sẽ không bị chết đuối, chỉ là nước bùn hút hai chân cô rất chặt, cô thử mấy lần cũng không rút ra được, đang lúc cô thầm nghĩ có nên kêu cứu hay không, một nam sinh với tỷ lệ cơ thể cường tráng phát hiện ra cô, không nói hai lời, bay qua rào chắn, nắm cái gáy trí mạng của cô kéo cô ra...

"Bạn học, lần sau cẩn thận một chút." Người đó thấy được trong tay cô là mèo thì dường như đã biết chuyện gì xảy ra, cầm túi xách chạy bộ rời đi, cô còn chưa kịp nói cảm ơn, người đã biến mất không còn dấu tích.