Chương 20: Mộ Vân

Một câu xin lỗi với lý do lỡ tay cũng không thể xóa tan cái hành động cố tình kiếm chuyện của Mộ Vân, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra. Cái ly làm sao có thể tự động chổng ngược miệng xuống đất, và rượu cũng không thể đổ lên đầu người khác, nếu không có đôi tay cố tình và con mắt chuẩn xác giúp lựa chọn vị trí.

Mộ Vân ra tay rất hào phóng, hắn lấy một tờ chi phiếu ra đặt trên bàn, và nói với tiếp viên tính luôn cả phần tiền rượu của bàn bên cạnh, số tiền dư còn lại giúp hắn đưa cho tên cháu trai phó cục trưởng La như bồi thường cho chiếc áo bị hắn ''lỡ tay'' làm bẩn.

Sau đó Mộ Vân hiên ngang rời khỏi.

''Thằng khốn!” Cháu trai phó cục trưởng La rất muốn vung nắm đấm với Mộ Vân.

Nhưng cả đám đồng bọn lại đồng tâm kéo hắn về, vì họ nhận Mộ Vân này là ai.

Ở cái đất Hán Thành này, thật sự số người không ai biết đến Mộ Vân là ai, có rất ít. Trong số đó chính là cháu trai cục trưởng La mới về nước không lâu, và chỉ bắt đầu gia nhập hội ăn chơi vài tuần nay, nên chưa cập nhật đủ thông tin.

''Cậu không thể gây sự với cậu ta…đó là Mộ Vân con trai của chủ tịch Mộ”

“Mặc kệ cha thằng khốn đó là ai? các cậu không thấy hắn sỉ nhục mình thế nào…''

“Cậu không biết chủ tịch Mộ là ai, nhưng Trịnh lão đại tướng quân, cấp trên của chú cậu, chắc cũng có nghe qua…tên Mộ Vân đó là đứa cháu trai yêu quý của ông ta, không thể động vào”

Đây giờ thì sóng biển mới chịu lặng, cháu của phó cục trưởng La đã chịu người xuống và tiếp tục uống rượu của mình. Mặc dù hắn vẫn đang không phục và đầy sự bất mãn trong mình.

''Nào…tiếp tục nâng ly..”

“Cạn ly..!!”

Trong lúc cháu trai cục trưởng La đang vui vẻ uống rượu cùng bạn bè ở trên, thì dưới bãi đậu xe trong tầng hầm.

Chiếc Rolls-Royce mới được tặng của cậu ta, đã bị người ta dù bình chữa cháy đập nát, từ gương chiếu hậu, kính xe, đầu xe. Tàn bạo phá hư đến mức không có khả năng phục hồi lại.

Và ngay cả biển số xe độc nhất vô nhị mà hắn đang khoác lác, cũng bị người ta cướp mất .

——————–

Mộ gia..

Mộ Vân chạy chiếc mô tô của hắn đến trước một ngôi biệt thự như tòa lâu đài, nhìn thấy hắn bốn cánh lớn liền tự động mở ra.

Cả đám vệ sĩ gác cổng đều cúi người chào hắn, Mộ Vân lái xe chạy thẳng vào trong, đánh một vòng lớn, chiếc mô tô của hắn dừng lại trước một tượng đài phun nước.

Hắn gạt chống xe xuống, và cởi nón bảo hiểm ra.

''Thiếu gia! cậu đã về'' Tiểu Trình nịnh nọt, liền chạy ra đón tiếp hắn.

Mộ Vân ném chiếc nón bảo hiểm và chìa khóa xe cho Tiểu Trình rồi đi vào trong nhà, nụ cười trên môi hắn khiến cho Tiểu Trình sửng sờ, vì đã lâu rồi, hắn chưa nhìn thấy nhị thiếu gia cười tươi như bây giờ.

''Nhị thiếu gia! hôm nay tâm trạng cậu trông rất tốt….có phải gặp được chuyện gì vui ở trường?''

Tiểu Trình vừa lên tiếng thì đã phá vỡ trạng thái của Mộ Vân, vì có người không muốn để cho người khác biết tâm trạng hắn đang tốt.

''Lại đây…” Hắn xoay người lại, ngoắc tay gọi người

Hắn lon ton chạy lại, hí hửng đến trước mặt Mộ Vân, không ngờ bị người ta nắm lấy lỗ tai xách lên.

“Từ khi nào cậu dám suy xét tâm trạng của tôi hả?”

“Dạ…tôi sai…thiếu gia nhẹ tay..A…A..nhị thiếu gia…tôi có chuyện này báo cáo cậu…rất quan trọng”

“Hà quản gia..à không, bà chủ…có thai rồi…là hai tháng hơn”

Vẻ mặt của Mộ Vân lộ hẳn sự giận dữ, hắn liền xoay người đi vào trong nhà.

Người trước đại sảnh, là đôi cặp vợ chồng trung niên ngoài bốn mươi. Nam thì anh tuấn uy nghiêm, nữ thì dịu dàng đoan trang. Hai người đang âu yếm nhau, chia sẻ kế hoạch tương lai cho đứa trẻ sắp chào đời của mình. Nam chủ tịch tập đoàn địa óc Mộ Phong, cũng là cha ruột của Mộ Vân.

Còn nữ là Hà Tuyết Lê, là người làm lâu năm trong nhà. Có thể xem là thanh mai trúc mã với cha hắn, nhưng lại là con của kẻ hầu trong nhà nên vĩnh viễn không thể đứng chung hàng ngũ. Nhưng sau vài lần mò lên được giường của cha hắn thì đã trở thành Hà quản gia, cai quản tất cả mọi việc trong Mộ gia.

Tiếp theo, trải qua thêm vài cái vài năm, Hà Tuyết Lê đã bức tử mẹ hắn, khiến bà ôm hận mà chết vì chồng ghẻ lại. Sau đó, đã chính thức thức trở thành Mộ phu nhân, vợ của chủ tịch Mộ.

Chính vì nguyên nhân này, Mộ Vân luôn có ác cảm với kẻ thứ ba, những người phụ nữ đi chen ngang vào mối quan hệ của người là ti tiện nhất, sánh ngang với Hà Tuyết Lê, kẻ mà hắn căm ghét nhất trên đời.

Mộ Vân không nhìn đến hai người đang ngồi trên ghế, hắn đi thẳng lên lầu. Nhưng vừa bước chân lên cầu thang, thì Hà Tuyết Lê đã đuổi theo hắn.

''Mộ Vân! mẹ vừa gọt xong trái cây…con có muốn ăn cùng, hay mẹ mang lên lầu cho con.”

''Ai là mẹ…ai là con, Hà quản gia…bà nói mà không ngượng miệng, nhưng tôi nghe đến buồn nôn”

Mộ Vân xoay người lại mỉm cười khinh bỉ. Hà Tuyết Lê xiết chặt hai tay, cố gắng kiềm nén để bản thân không rơi lệ. Nhưng Mộ Phong thì không thể chịu đựng được, khi nhìn vợ mình bị chính con trai mình bắt nạt.

''Thằng mất dạy! mày xấc xược với mẹ mày như vậy?” Mộ Phong bước tới

“Mẹ sao? đừng nghĩ lên giường với cha, bức chết mẹ ruột của tôi…thì đã có thể là trở thành mẹ tôi”

''Trong mắt tôi…bà ta chỉ là Hà quản gia, người hầu trong nhà này…vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí của mẹ”

Hà Tuyết Lê nghe những lời xỉ nhục của Mộ Vân về mình, mà choáng váng bà ngã ra phía sau. Mộ Phong nhanh tay đỡ lấy bà ta.

“Nghiệt tử..! mày đứng lại đó…tao…tao..”

“Mộ Phong! đừng anh…em không sao”

————————-

Mộ Vân về tới phòng, hắn đã đóng sập cửa lại, tránh không để nghe thấy những tiếng quát mắng của cha hắn dưới lầu.

Hắn ngã lưng xuống giường. Hình ảnh của một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, thích mặc một bộ đầm màu trắng và lời lẽ cai nghiệt đã nhanh chóng theo hắn đi vào trong giấc mộng.

Trong khu vườn hoa, một người phụ nữ đang nắm lấy tay của một đứa trẻ đứng sau hàng cây, ánh mắt thù hận đang nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, đó là hình ảnh của Hà Tuyết Lê nhiều năm trước, bà đang rót trà cho một một người đàn ông anh tuấn. Cha hắn đặt tờ báo xuống, mỉm cười sau đó cầm ly trà của Hà Tuyết Lê lên.

Bọn họ như một cặp vợ chồng hạnh phúc…

Bàn tay của mẹ xiết chặt lấy cổ tay hắn, như muốn vỡ vụn ra, hắn đau đến bật khóc thành tiếng.

''Mộ Vân! con hãy nhìn kĩ bà ta…bà ta là kẻ thứ ba đã phá vỡ hạnh phúc gia đình chúng ta, bà ta đã cướp cha ra khỏi mẹ..”

''Mộ Vân! con không được tha thứ cho bà ta…con phải hận bà ta, bà ta là kẻ thứ ba…là kẻ thứ ba…tất cả kẻ thứ ba đều là ti tiện..đáng nhận kết cuộc xấu..”

——————————————-

Hôm sau

'Rầm..!!!''

Cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh vào, người đẩy cửa chính là một ông chú dáng dấp cao lớn, mặc áo len và đeo một cặp mắt kính.

Ông bước vào phòng với sự tức giận, bước chân vội vã và chạy theo sau là một người phụ nữ xinh đẹp. Bước chân ông ta có thể sẽ nhanh hơn nếu người phụ nữ này không ba bước chạy lên trước cản, năm bước nắm tay kéo giựt lại.

''Mộ Phong! có gì từ từ nói…con nó đang ngủ, anh đừng đánh thức nó dậy.''

“Em tránh ra! thằng quỷ đó vừa về đến đã khiến cả Hán Thành này loạn lên, mà nó vẫn có thể ngủ.”

Chủ tịch Mộ đang hỏa khí ngút trời sau khi đọc được dòng tin tức sáng nay trên mặt báo. Nhị thiếu gia của Mộ thị đánh nhau giữa quán bar vì giành giựt gái bao, đủ đẹp mặt chưa.

Còn chưa hết, sáng nay ông còn nhận được điện thoại than khóc của phó cục trưởng Hà, vì chuyện của chiếc xe. Camera tại bãi đổ xe đã ghi được hình ảnh quý công tử Mộ gia, ra tay phá nát chiếc xe của ông ta, còn dùng xà beng cạy biển số xe ra.

''Nhưng anh phải bình tĩnh lại…anh tức giận như vậy, lại dọa thằng bé bỏ nhà đi.”

Mộ chủ tịch sau khi được vợ nhắc nhẹ, đã ủy khuất nuốt xuống cơn giận, hít vào thở ra, điều hòa khí tiết và âm lượng.

''Anh đang rất bình tĩnh, anh sẽ không hỏi đến chuyện… tại sao nó lại đánh người ta nhập viện, anh chỉ muốn biết…chiếc xe của phó cục trưởng Hà đã đắc tội gì với nó…mà ngay cả biển số xe nó cũng không bỏ qua”

''Mô Phong! hình ảnh trên camera mờ như vậy, cũng không nhìn rõ mặt mũi…đều là do cháu trai của phó cục trưởng Hà nói, có chắc người đó là Mộ Vân”

Hà Tuyết Lê lên tiếng nói hộ cho Mộ Vân, thì không ngờ lúc cả hai vợ chồng lơ đễnh nhìn xuống dưới sàn nhà…

Biển số xe độc nhất vô nhị duy nhất ''số 1'' lồ lộ hiện ra trước mặt họ. Dù bà rất muốn hủy thi diệt tích, đá văng đến nơi khác tránh cho chồng nhìn thấy, nhưng không kịp thời gian.

Mộ tổng bước đến, kéo vợ sang một bên, ông cúi người xuống nhặt biển số xe lên và đưa đến trước mặt vợ mình.

''Em còn muốn bênh vực cho nó…đừng nói với anh em không nhận ra? cái này không phải là biển số xe của phó cục trưởng Hà thì là gì..”

''Mộ Phong…”

Hà Tuyết Lê không kịp ngăn lại chồng mình, sau khi cầm biển số xe lên. Mộ Tổng đã tiến thẳng vào phòng ngủ của Mộ Vân.

Bà lập tức đuổi theo, cha con nhà này luôn là thủy hỏa tương xung, gặp nhau là gây gỗ, từ già đến trẻ không ai chịu nhường ai.

Lúc trước còn có Mộ Từ ngăn hai cha con họ lại, từ khi thằng bé mất thì không ai có đủ khả năng này.

——————

''Boang..!!”

Mộ Vân đang ôm chăn, thoải mái nằm ngủ trên giường ngủ, thì một vật nặng bất ngờ ném mạnh xuống người hắn. Cũng may lớp chăn bông dày đã ngăn lại phần da thịt, có khả năng bị trầy do biển số xe gây ra.

''Mộ Phong! Anh bị điên…sao lại ném cái đó vào người con, anh sẽ làm con bị thương” Bà hoảng hốt chạy đến, ném biển số xe kia ra.

Mộ Phong cũng có chút hối hận vì hành động nhất thời không kìm chế của mình, nhưng nghĩ lại cái thằng quỷ trời gầm cũng không chết, thì một biển số xe có là gì.

Mộ Vân cũng vì hành động bộc phát của cha mình mà đánh thức. Hành động đầu tiên của hắn khi tỉnh dậy không phải than đau, hay ngơ ngác hỏi chuyện gì đã xảy ra. Mà là…

''Tránh ra!''

Hắn vung tay, đẩy mạnh Hà Tuyết Lê xuống dưới đất, như thể vật kí sinh ô nhiễm, sợ lây bệnh cho hắn.

''Thằng khốn! mày đang làm cái hành động gì…sao lại đối xử với mẹ mày như vậy?” Mộ Tổng lập tức chạy đến túm lấy cổ Mộ Vân, giơ nắm đấm lên.

''Mộ Phong! dừng tay lại”

Hà Tuyết Lê chật vật trên đất, bà nuốt nước mắt vào lòng và cố gắng để cho mình trông không quá đáng thương trước mặt hai người đàn ông của họ Mộ. Bà đứng dậy ôm lấy lưng của chồng.

“Anh đừng có đánh con”

“Thằng khốn này có xem em là mẹ ? em lo lắng cho nó làm gì…để đánh cho nó tỉnh người ra, ai tốt ai xấu với nó, nó cũng không phân biệt được”

Bà hiểu rõ xích mích của hai cha con nhiều năm nay chính vì bà mà ra, nên muốn dùng tình thương của mình giành cho Mộ Vân để bù đắp. Bà không mong hắn sẽ yêu thương bà, chỉ cần đừng tiếp tục chọc tức cha hắn.

“Mẹ sao…nực cười, bà ta lấy tư cách gì mà làm mẹ tôi?'' Mộ Vân hất chăn ra, sau đó bước xuống giường hắn đi vào phòng tắm.

Sau hành động cư xử vô lễ , chọc cho hai ông bà già, Mộ Vân lại cư xử như trong phòng không có ai, hai người họ như vô hình.

''Mày…mày…”

Mộ Tổng tức giận đuổi theo.

''Mày đứng lại đó! tao hỏi mày…tại sao mày lại phá xe của phó cục trưởng Hà, còn cướp luôn biển số xe của người ta?”

Mộ Vân đang làm công tác vệ sinh răng miệng trước gương, hắn cúi người xuống nhả ra một ngụm nước xúc miệng, với tay lấy khăn lau miệng và quay sang nhìn cha hắn.

''Vì tôi không thích chiếc xe đó…từ biển số xe, đến màu sắc chiếc xe đều làm tôi thấy chướng mắt…nến muốn phá được không?”

“Mày nói cái gì?”

Xe của nhà người ta, màu sắc thế nào, trên biển số xe có con số gì là chuyện của người ta. Mắc cớ gì mà nó lại thấy khó chịu. Lời giải thích của Mộ Vân, không hề làm hài lòng chủ tịch Mộ, mà càng làm cho ông muốn lên cơn tăng xong.

Thấy ông đang chao đảo muốn ngã ra phía sau, tay ôm đầu. Hà Tuyết Lê lập tức chạy đến đỡ lấy ông.

''Mộ Phong! anh có sao không?''

''Đầu của anh..''

Bà đỡ chồng, và dùng ánh mắt trách cứ với Mộ Vân. Là điều mà trước giờ bà ít khi làm.

''Mộ Vân! dù con không thích xe của Phó cục trưởng Hà, cũng không nên phá xe của ông ta…. cha con đang tức giận, con đừng nói gì thêm…đợi hai cha con bình tĩnh lại hãy nói tiếp''

Mộ Vân nhìn Hà Tuyết Lê, rồi nhếch miệng cười cợt…

''Ở đây bà có tư cách gì mà mở miệng, so với bà thì có là gì…tôi phá xe, còn bà đi phá gia can của người khác, bà chính là người nên ngậm miệng lại…Hà quản gia”

—————————————–

Mộ gia

Chiếc xe mô tô yêu thích của Mộ Vân đang được một chiếc khăn đẹp đẽ được nắm trong một bàn tay mạnh khỏe và lau chùi một cách cặn kẻ bởi một người hầu yêu thích sạch sẽ.

Tiểu Trình vừa nói vừa cầm khăn nhúng nước lau chùi chiếc xe của Mộ Vân đi tối qua, không biết thiếu gia nhà hắn đã chạy đến đâu suốt cả đêm, mà khiến chiếc xe đều dính bùn đất. Lúc hắn đang mơ màng trong giấc mộng đẹp, thì có người đá cửa phòng, và hạ lệnh trước sáng ngày mai, chiếc xe này phải sạch không còn một vệt bùn nào.

''Lucy! mày nghĩ làm người đã rất khó…mà làm đày tớ càng khó hơn, chủ tịch thì bảo tao theo sát thiếu gia, có động tĩnh gì thì báo cho ông biết, còn thiếu gia thì bảo ta giám sát lão gia nếu trong nhà có chuyện gì thì báo cho cậu biết…”

“Cả hai cha con họ đều muốn biết chuyện của đối phương, sao không tự đi hỏi nhau…lôi tao làm gì, mà tao nên về phe của ai đây…lão gia, hay thiếu gia…mày nói xem…”

Lúc Tiểu Trình xoay người lại, thì chú chó Lucy đang lim dim hai mắt.

''Ê! cái con chó chết kia..sao mày lại ngủ hả…chiến hữu tốt của nhau mà lúc bạn tâm sự thì mày lại lo ngủ”

Tiểu Trình quơ tay, cầm cái khăn ném vào đầu Lucy. Nhưng bất hạnh thay cho hắn, lúc hành động thô bạo đó xảy ra, Mộ Vân đang từ trong nhà đi ra.

Hắn tiêu rồi…

''Gâu…gâu..!!!”

Hắn chưa đủ khốn khổ sao, mà con Lucy cà chớn đó dám trưng bày bộ mặt đáng thương và lê cái chân bị tật đến trước mặt Mộ Vân. Một chân thấp một chân cao, vừa đi vừa sủa như một bà thím đang đánh trống kêu oan.

Nhìn thấy cái nhíu mày của Mộ Vân, Tiểu Trình lập tức vận dụng mười bảy năm phần công lực và uốn ba tấc lưỡi dẻo để tự cứu vớt mình.

''Thiếu gia! cậu nghe tôi nói…lúc nãy tôi nhìn thấy một con ong đang chuẩn bị đáp trên đầu của Lucy, tôi vì nghĩ cho an toàn của Lucy, nên mới ném cái khăn qua bảo vệ…cậu hiểu không?”

Cả tòa biệt thự đồ sộ, trên dưới gần cả trăm từ một dàn vệ sĩ đến người hầu trong nhà và ông bà chủ đều biết. Thiếu gia yêu thích con Lucy này còn hơn bất kì ai, chỉ có một chuyện đến giờ họ không thể nào giải thích đó là tại sao năm xưa thiếu gia lại tự tay mình bắn gãy chân Lucy Nhưng đó không phải là vấn đề mà Tiểu Trình phải suy nghĩ bây giờ.

''Gâu..gâu…!!!”

Lucy chổng hai chân lên lên và đứng thẳng trước mặt của Mộ Vân, chờ được ẩm lên như một đứa trẻ. Mặc dù tuổi tác của nó bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, nhưng vì Mộ Vân cưng chiều nên thói quen.

''Tiểu Trình vừa bắt nạt mày có đúng không?” Xem ra khả năng uốn ba tấc lưỡi của Tiểu Trình vẫn chưa đủ tốt, nên Mộ Vân nghe không hiểu gì.

“Gâu…gâu..!!”

Con chó chết tiệt, có gần thiết gật đầu liên tục trong lúc này, mới sáng ra ai cho mày uống thuốc lắc mà sung vậy. Nếu có một chiếc dép, thật muốn chọi ngay vào đầu nó. Tiểu Trình đứng nhìn mà mếu máo.

''Thiếu gia! không phải vậy…cậu đừng bị nó lừa, lúc có cậu ở nhà nó luôn tỏ ra đáng thương…ngày thường nó không phải như vậy”

''Lần sau nếu cho tôi nhìn thấy cậu ném đồ vào Lucy, chính tôi…sẽ ném cậu ra ngoài, cậu hiểu không…” Mộ Vân vẫn đang vuốt ve lấy Lucy, không ngẩn đầu lên nhìn Tiểu Trình.

''Gâu..gâu..!!!”

Nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của con Lucy mà xem, đúng là chó cậy thế chủ, chắc ngày xưa người tạo ra câu thành ngữ này cũng đã trải qua hoàn cảnh như hắn.

Lucy xoay người đi, chạy đến chỗ xích đu, bắt lấy quả bóng tennis và chạy đến chỗ của Mộ Vân. Mặc dù chỉ còn lại ba chân lành lặn và cũng không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng nó vẫn thích chơi trò nhặt bóng cho Mộ Vân.

Lucy nhã quả bóng trong miệng ra, ánh mắt chờ đợi quả bóng từ từ lăn đến chân của Mộ Vân.

''Gâu…Gâu..!!!” Muốn nói Mộ Vân hãy nhặt quả bóng lên, nó đã sẵn sàng.

''Bây giờ không được, tao phải đến trường gặp bạn…nên không thể chơi với mày được, lát tao về sẽ chơi với mày.'' Mộ Vân nhích tới trước mặt của Lucy, và vỗ về vào đầu nó.

''Thiếu gia! cậu đến trường thăm bạn cũ sao? vậy chiều có về ăn cơm không?'' Tiểu Trình tỏ thái độ quan tâm lấy lòng.

''Không biết…”

Mộ Vân đứng dậy, chuẩn đội nón bảo hiểm vào, nhưng hắn có một chuyện vẫn không yen nếu không nói ra…

''Lát nữa cậu gọi điện thoại cho bác sĩ Lương…nói… đến khám cho chủ tịch”

“Thiếu gia! cậu lại chọc cho lão gia giận nữa sao?”

Tiểu Trình vừa mở miệng thì Mộ Vân đã giơ nón bảo hiểm lên dọa đánh vào đầu hắn, Tiểu Trình lập tức né sang một bên.

“Xem như tôi chưa nói gì…cậu đi chơi vui vẻ”

Mộ Vân nhếch miệng cười, rồi nổ máy và lái xe rời khỏi nhà.

Lúc này ngoài sân chỉ còn lại Lucy và Tiểu Trình, màn cạch mặt nhau bắt đầu.

“Gâu..gâu….!!”

''Lucy! chiến hữu tốt…vừa nãy bạn đã làm gì trước mặt thiếu gia?”

Lucy co ba chân lên chạy, Tiểu Trình thì hất hãi đuổi theo. Mặc dù Lucy chỉ còn lại có ba chân, nhưng so với một bụng đầy mỡ của Tiểu Trình vẫn nhanh nhẹn hơn.

''Gâu..gâu…!!”

''Mày đủ lợi hại…thì đứng lại..”

Sau khi Lucy chui vào ổ cũng như nhà riêng của mình, thì Tiểu Trình không có cách nào chui lọt vào trong cũng như với tay tới để lôi nó ra, chỉ có thể ở ngoài.

''Gâu..gâu…!!”

''Lucy! mày có giỏi thì ở trong đó luôn, đừng có ra ngoài ăn cơm”

—-– Hết chương 20——–

Chủ nhật, ngày 4 tháng 8, năm 19