Chương 12: Dấu hiệu

Một tháng sau…

“Phối San..nhìn sang ống kính…phải rồi, giữ tư thế đó…cười lên, làm tốt lắm…”

“Mọi người! hôm nay…quay đến đây thôi, có thể nghỉ”

Từ khi trở thành nghệ sĩ dưới trướng của ông lớn L&U, được Hoắc tổng đích thân chỉ đạo việc debut thì hình ảnh của Phối San được quảng bá rộng rãi, cô có mặt ở khắp phương tiện truyền thông đại chúng, có mặt trong nhiều MV ca nhạc của ca sĩ hạng A, hay những dự án phim cùng những đạo diễn diễn viên gạo cội trong nghề, và quay những đoạn quảng cáo đắc giá mà nhiều người khao khát.

Những tấm áp phích treo hình của Phối San giờ đây, đã có mặt khắp cả nẻo đường hành phố, từ nhà chờ xe bus đến trung tâm bách hóa.

Vì sự ưu ái Hoắc Luật giành cho Phối San chưa từng giành cho bất kì ai, nên bắt đầu xuất hiện nhiều lời đàm tiếu xoay quanh mối quan hệ mập mờ giữa họ. Cái gì là quy tắc ngầm của giới giải trí, kim chủ đứng sau lưng chống đỡ tiểu minh tinh, hay người đàn bà phía sau lưng Hoắc Tổng, đang là chủ tài tốn giấy mực trên từng trang báo dạo gần đây .

Nhưng Hoắc Luật chưa hề bận tâm dư luận bên ngoài nói gì về hắn. Vì hắn muốn thực hiện lời hứa với người xưa, dù người đã ra đi. Giúp “bé Bo” hoàn thành ước mơ trở thành đại minh tinh, cũng là lý do hắn thành lập công ty giải trí L&U.

Nhưng có một sự thật mà nhiều kẻ đố kị dù không thích cũng phải gậc đầu đồng tình, là Phối San có tố chất của một ngôi sao, hội đủ yếu tố tài lẫn sắc để nổi tiếng, từ khuôn mặt đến dáng hình đều không thua kém bất kì một đại minh tinh hạng A nào của L&U, diễn xuất đều xuất thần. Cái cô cần là một bàn đạp để làm bệ phóng giúp mình tỏa sáng, cho nên chẳng có gì phải xấu hổ khi dựa vào một ông lớn như Hoắc Luật.

“Cháu yêu chú”

Đôi vai mãnh khảnh của cô gái vẫn còn đang run rẩy, sau khi lấy hết dũng khí để thổ lộ lời yêu thương với người mình thầm mến nhiều năm. Cô gái từ phía sau chạy đến, dùng hết sức lực cả hai tay để giữ lấy người đàn ông đứng trước mặt mình.

“Xin chú… chú đừng có kết hôn được không?” Cô nức nở ôm chặt lấy người đàn ông.

“Chú xin lỗi.”

Hàng mi cong ướt đẫm, những giọt nước mắt dù đã lăn nhiều trên mặt của cô gái, cũng không đổi được một chú thương cảm từ người đàn ông. Hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như băng tuyết, tách từng ngón tay đang đan kẻ vào nhau của cô ra, rời xa cái ôm và dứt khoát ra đi.

Cô gái nhỏ đổ gục xuống đất đắm mình trong nổi đau tuyệt vọng, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang mờ dần trong ánh sáng chói chang, nước mắt vẫn đang chảy. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn cô một thân đơn độc và tiếng khóc nức nở.

“Cắt!”

Sau tiếng hô của đạo diễn Từ, tất cả nhân viên của đoàn làm phim bây giờ mới lộ diện. Tổ phục trang, tổ ảnh sáng, bộ phận hậu kì, trên dưới cả trăm người phủ kính cả trường quay.

“Hôm nay quay đến đây…mọi người có thể về nghỉ”

Tất cả mọi người dần tản ra, thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi trường quay, riêng Đạo diễn Từ lại đứng dậy và cầm theo chiếc khăn đi đến trước mặt của cô gái nhỏ đang ngồi trên đất, hắn một tay giơ ra kéo cô đứng dậy.

“Cảnh quay vừa nãy em diễn rất tốt.”

“Cám ơn anh”

Cô gái nhỏ vén hết tóc ra phía sau, cúi người xuống và quấn thành một búi to trên đầu. Khuôn mặt khả ái với đôi mắt to tròn hai mí rõ nhưng không kém phần sắc sảo, miệng cười tươi xinh như hoa đào và làn da trắng mịn cuốn hút mắt người.

“Phối San! Lát nữa anh có thể mời em …”

“San San”

Đạo diễn Từ còn chưa kịp nói xong, thì phía sau lưng ông ta. Có một tiểu soái ca, dáng người cao ráo, toàn thân toát lên sức ép bức người, trên người hắn còn mặc bộ đồng phục của trường Dahlia danh giá, quần áo có phần xộc xệch nhưng nhưng lại không tệ, trái lại càng toát lên sức hút ngang ngược bất cần của vị vương tử. Hắn vác balo lên, từng bước đi đến chỗ của Phối San và đạo diễn Từ đang đứng.

“Anh là ai?”

Có những kẻ trời sinh đã mang sát khí dọa người, dù hắn không làm gì, chỉ bằng ánh mắt cũng khiến cho người khác phải dè chừng. Tề Hách chính là một trong những loại người đó.

“Chào cậu! tôi là Từ Giã đạo diễn của đoàn phim…” Đạo diễn Từ lên tiếng.

“Tề Hách…bạn trai của Phối San”

Sau khi nghe Tề Hách nhận mình là bạn trai của Phối San, nội tâm của đạo diễn Từ bỗng nhiên diễn biến phức tạp, hụt hẫng thì Phối San đã có bạn trai, kinh ngạc vì người này lại là Tam thiếu gia của họ Tề, và tuyệt vọng gì hắn nhận ra mình vĩnh viễn không có cơ hội. Phân cảnh đòi hỏi chiều sâu nội tâm như vậy, dù bảo hắn thị phạm một lần nữa cũng chưa chắc diễn đạt. Và tất cả chỉ xuất hiện trong một nốt nhạc.

Nén nổi bi thương trong lòng, đạo diễn Từ nở nụ cười gượng gạo mà ai cũng dể dàng nhìn ra, là nó khó coi đến thế nào.

“Sáng mai có cảnh quay sớm nên phải chuẩn bị …tôi đi trước, không phiền hai người”

————————

Phòng thay đồ.

“Ông đạo diễn đó nhìn cũng không tệ…cậu thật sự không có chút cảm giác gì với ta?”

Tề Hách đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, trong lúc chờ Phối San thay quần áo, gϊếŧ thời gian hắn tiện tay cầm quyển tạp chí lên đọc, vô tình nhìn thấy gương mặt trang bìa của đạo diễn Từ, một tinh anh trong giới giải trí, không những chiếm hết mấy trang tạp chí, còn nhận được rất nhiều lời khen ngợi tích cực từ giới chuyên môn.

“Đạo diễn Từ! anh ấy rất tốt nhưng đã có bạn gái”

Cô vén tấm rèm bước ra, Tề Hách cùng lúc đặt quyển tạp chí lên và vô tình ngẩn đầu lên.

Cả hàng cúc trên áo trên người của Phối San chưa có cái nào cài xong. Chiếc áσ ɭóŧ màu trắng đơn điệu đang làm nhiệm vụ vô cùng gian nan là nâng đỡ bộ ngực căng tròn của Phối San, có lẽ như nó đang làm phần việc quá sức với mình. Làn da trắng mịn như sứ và chiếc bụng phẳng phiu như thách thức bản năng đàn ông trong Tề Hách, mỗi bước chân của cô đi khiến cho cảnh xuân chuyển động, nửa khıêυ khí©h nửa mời gọi, khiến cho dục hỏa toàn thân bộc phát.

Không để ý đến ánh nhìn của Tề Hách, Phối San bước thẳng đến tấm gương vừa soi gương, vừa cài lại cúc áo.

“Nghe ra…thì cậu có ấn tượng rất tốt về anh ta, nếu anh ta không có bạn gái, cậu sẽ chấp nhận anh ta?” Tề Hách đứng dậy và chủ động đi đến gương.

Hắn đứng phía sau của Phối San và dùng lực kéo cô về, trong khi cô đang muốn cài lại cúc áo thì hắn lại cởi nó ra. Chiếc áo sơ mi trượt dài xuống hai tay thon gọn của Phối San, theo hành động của Tề Hách. Bờ vai mãnh mai trắng muốt và xương quai xanh gợi cảm hiện rõ trước gương. Thân thể khẻ run vì sức lạnh trong phòng và sự ấm áp từ bàn tay của Tề Hách. Sự rung động của cơ thể, khiến cô bản năng mà nhắm mắt lại để cảm nhận sự đυ.ng chạm của hắn.

Tề Hách đặt cả hai tay lên vai cô vuốt ve và từ từ di chuyển xuống phía trước ngực, sau đó đặt cả hai tay lên ngực của Phối San mà nhào nặn. Thứ đồ chơi yêu thích của hắn, đôi gò bồng mềm mại biết co giãn, mỗi lần chạm vào là không muốn thả tay ra.

Hình ảnh trước gương vạn phần da^ʍ mĩ, một bàn tay của Tề Hách đang luồn bên dưới chiếc áσ ɭóŧ, nắm chọn một ngực của Phối San, khối thịt tròn trịa trắng nõn đang vun cao như một ngọn núi, một chút động tác của hắn, chiếc áσ ɭóŧ bị đẩy cao qua khỏi ngực, cả hai khối thịt mềm mại căng đầy cùng lúc nhảy ra khỏi ngoài, nhũ hoa kiều diễm ngạo nghễnh cứng rắn.

Nhưng Tề Hách vẫn dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa, xoay tròn và nắm kéo ra..

“Áh..h..!!”

Sự đau nhói cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen, khiết Phối San bật thành tiếng. Cơn đau làm cô bừng tỉnh, lập tức ngăn lại hai đôi tay đang càng quấy của Tề Hách. Cô xoay người đẩy hắn ra, và chỉnh lại áσ ɭóŧ của mình.

“Ở chỗ này không được, sẽ có người vào.”

“Mình đã khóa cửa lại..chỉ cần cậu không phát ra tiếng, sẽ không có ai vào đây làm phiền chúng ta.”

Tề Hách nhấc bổng cả người của Phối San lên và đặt cô ngồi trên bàn trang điểm trước gương, chiếc qυầи ɭóŧ cũng được kéo ra, một đường dài lơ lững nằm trên mắc cá chân. Hắn tách hai chân cô ra và chen thân vào giữa. Hành động tiếp theo chính là đem bản thân mình áp sát vào cô, hạ thân gần gũi tiếp xúc, du͙© vọиɠ của hắn chậm rãi đẩy vào bên trong cô.

“Áh..h..!!”

Mặc dù cả tháng nay, ngày nào cũng cùng Tề Hách làm qua loại chuyện thân mật này, phòng y tế , ban công trường , thư viện, ngay cả bể bơi cũng có, và thậm chí là phòng chứa đồ ở cô nhi viện, họ đều đã làm qua. Cho nên cơ thể cô sớm đã quen với sự xâm nhập của hắn, nhưng tần suất chuyển động của Tề Hách cô mãi vẫn không thể nào bắt kịp.

“Hách Dịch! dừng lại…..áh ..áh.. “

Phối San vừa khóc vừa bấu chặt hai cánh tay của Tề Hách, cô rũ rượi như một con búp bê bị người điều khiển, hai khối mềm mại trước ngực theo cử động của hắn mà nhấp nhô lên xuống.

“Gọi thêm một tiếng Hách Dịch nữa…mình sẽ đâm chết cậu”

Tề Hách vừa nói, vừa ép hai đầu gối của Phối San chạm sát bàn, và dùng lực thúc sâu vào bên trong cô.

Thói quen thật sự khó mà thay đổi, đặc biệt là những thói quen xấu đã ăn sâu và bám rể vào trong não bộ, giả dụ như cái tên của Tề Hách.

“Áh…ah..!!”

Trong lúc Phối San đang điên loạn vì kɧoáı ©ảʍ, Tề Hách thỏa mãn trên người cô phóng túng. Lúc này điện thoại trong túi quần của hắn bất ngờ đổ chuông, hắn lập tức lấy điện thoại ra nghe.

Và mặc dù vẫn đang nghe điện thoại, nhưng bên dưới Tề Hách vẫn không ngừng dùng vật đàn ông cương cứng đâm vào nơi mềm mại giữa hai chân cô.

Dựa vào biểu cảm trên mặt hắn khi vừa cầm điện thoại, Phối San phần nào đã đoán ra người gọi đến là ai, và cũng biết bản thân mình phải làm gì. Cho nên, hắn cũng không cần lấy tay bịt miệng cô lại. Hành động đó thật sự làm cho cô cảm thấy bị tổn thương.

“Anh biết nơi đó…anh sẽ qua đón em.”

Cô thật sự muốn cắn nát bàn tay của Tề Hách, muốn hắn không muốn để cô phát ra tiếng, khiến cho Vô Song của hắn nghi ngờ, thì nên rút cái của thối đó của hắn ra khỏi người cô. Không cần phải bịt mịt cô chặt đến như vậy.

Tề Hách sau khi tắt điện thoại, hắn liền tăng tốc luật động và di chuyển mạnh phần thân dưới, dùng sức chạy nước rút ở trong cơ thể Phối San, liên tục kịch liệt đâm thọc mấy cài, rồi rút vật nóng đàn ông ra, bắn hết phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng lên ngực của Phối San

Du͙© vọиɠ đàn ông vô cùng thỏa mãn, sau khi phóng thích tinh lực đã ngoan ngoãn nằm xuống. Tề Hách lúc này mới kéo khóa kéo và cài lại cúc quần.

“Mình không thể đưa cậu về…cậu hãy tự bắt taxi…”

''Tề Hách! mình có chuyện muốn nói”

Mọi chuyện liên quan đến Vô Song, Tề Hách đều rất vội vã, nếu không phải lúc này thì sẽ không còn cơ hội. Phối San nắm lấy tay của Tề Hách giữ hắn lali5.

“Tối mình sẽ gọi điện cho cậu.”

Tề Hách tách tay của Phối San ra, vội vàng vác balo lên và đi thẳng ra cửa.

“Rầm…!!!”

Lại lần nữa cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của Tề Hách từ phía sau, Phối San đơn độc trong căn phòng.

''Mình thật sự có chuyện muốn nói với cậu”

Phối San tự mình ngồi dậy, sau đó bước xuống đất lấy khăn giấy lau sạch phần dịch trắng sệt trên người mình và nhặt lấy đồ lót mặc vào.

——————————-

“Tề Hách! anh xem cái váy này thế nào?”

Vô Song cầm chiếc đầm dạ hội màu trắng, phô ra trước mắt Tề Hách

“Cũng được!” Hắn nhếch miệng cười.

“Vậy em sẽ vào thử”

Tối nay, có một biểu dạ hội từ thiện do Kỉ gia đứng ra tổ chức, Vô Song muốn Tề Hách đưa cô đi thử lể phục. Mặc dù đã có đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp giúp cô lựa chọn trang phục thích hợp nhưng cô vẫn muốn được cái gật của Tề Hách.

Trong lúc chờ Vô Song thử trang phục, nhân viên trong tiệm có đem đến một đóng tạp chí cho Tề Hách gϊếŧ thời gian. Bây giờ, cuốn tạp chí nào cũng đăng hình ảnh của Phối San, và những tin tức liên quan đến cô. Nên mới thấy sức ảnh hưởng của L&U trong giới giải trí là vô cùng lớn.

Nhưng không phải tất cả đều là tin dể đọc, vẻ mặt của Tề Hách có lộ rõ sự khó chịu khi đọc tin tức mới nhất sáng nay, hắn đặt cuốn tạp chí đang xem xuống bàn.

Có một phóng viên của kênh Rumor chụp được hình ông lớn L&U Hoắc Luật đã qua đêm trong căn hộ của Phối San, tới tận sáng mới rời khỏi căn hộ. Và có thêm nhiều dòng chữ mập mờ thiêu dệt trên báo để tăng thêm gia vị đậm đà cho độc giả, nào là tiểu minh tinh đang mang thai, có khả năng cưới sớm để chạy bầu.

Khi hắn vừa đặt tờ báo xuống thì nhân viên trong tiệm lập tức mở tiếp ti vi lên cho hắn xem, tận tình phục vụ.

Trùng hợp, truyền hình phát lại đoạn quảng cáo của Phối San, giới thiệu nước uống giải khát. Cô trong vai nàng công chúa ngủ trong rừng, thân mặc đầm trắng tuyết, đầu đội vòng hoa nở rộ với giấc ngủ say trong l*иg kính, và chờ hoàng tử đến trao nụ hôn đánh thức.

Sau vài phân cảnh lướt nhanh vùng sơn nước thiên nhiên, chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, tay mang bảo kiếm cuối cùng đã đến. Sau nhiều ngày rong ruổi trên đường dài, dù kiệt sức nhưng vẫn rất soái.

Chàng chảy xuống ngựa, đi đến trước l*иg kính của công chúa ngủ trong rừng. Và cúi người xuống, chuẩn bị trao nàng nụ hôn đánh thức.

Khoảnh khắc bờ môi nam diễn viên trong vai hoàng tử sắp chạm vào cánh môi mềm mại đang căng mộng son bóng của Phối San.

Nhịp tim của Tề Hách đập nhanh, khẩn trương từng hơi thở, hắn chòm người về trước xiết tay lên bàn. Hắn quên đang xem một đoạn quảng cáo, và tất cả chỉ là diễn…

Cảm giác đồ thuộc về hắn sắp bị vấy bẩn bởi một người đàn khác, tức tối, bức rức đang réo gọi bên trong hắn.

Phối San là bạn tình của hắn, hắn không muốn cô và người đàn ông khác gần gũi xá© ŧᏂịŧ, không muốn hai người mặt chạm sát vào nhau, không muốn họ san sẻ hơi thở, không muốn bờ môi đó có mùi vị của người đàn ông khác.

“Tề Hách! anh thấy em mặc…”

Vô Song bước ra từ phòng thay, sau khi thử xong bộ lể phục mới. Cô gọi tên Tề Hách nhưng chợt nhận ra, ánh mắt chú tâm của hắn đang đặt vào đoạn quảng cáo của Phối San.

Cô nhìn thấy hắn nhếch miệng cười khi hoàng tử (diễn viên nam) trong đoạn quảng cáo cúi người xuống lấy chai nước khoáng từ trong l*иg kính ướp xác của công chúa (Phối San), sau đó xoay người bỏ đi.

Để mặc công chúa ngủ trong rừng mãi mãi với giấc ngủ yên, mà không trao nàng nụ hôn đánh thức. Mục đích củ hoàng tử lặn lội bao ngày, băng đồi lội suối, chính là tìm chai nước khoáng tinh khiết chứ không phải là giải cứu công chúa.

Vô Song không hiểu nụ cười vừa rồi của Tề Hách là vì sao, nhưng nó gây cho cô sự khó chịu. Hắn thích thú vì sự hài hước của đoạn quảng cáo hay vì lý do khác…

———————-

Vô Song đã chọn chiếc váy mà Tề Hách gật đầu. Bầu không khí trong xe yên lặng suốt đoạn đường dài, ngồi trong xe hắn và cô lại như hai kẻ xa lạ. Vô Song muốn làm gì đó phá bỏ không khí im lặng trong xe, nên đã lên tiếng trước.

“Hách! Em thấy trên báo, gần đây đưa tin Phối San đang qua lại với đạo diễn Từ..”

“Những loại báo như vậy em không nên đọc” Tề Hách hờ hửng lên tiếng.

''Chỉ là thỉnh thoảng có xem..cô ấy và đạo diễn Từ có thật đang quen nhau, hai người là bạn…cô ấy chắc có kể với anh?”

“Bọn họ chỉ là quan hệ công việc…Từ Giã cũng đã có đối tượng “

''Vậy còn Hoắc Tổng.. hai người gần đây thường xuất hiện cùng nhau, Hoắc tổng lại chưa có vợ…”

“Phối San không phải kiểu người của Hoắc Luật…hơn nữa, Hoắc Luật đã có người phụ nữ hắn thích”

''Nhưng có thể Phối San thích anh ta…Hoắc Tổng là loại đàn ông mà không cô gái nào có thể từ chối, bọn họ lại quá gần gũi..”

“Em có nhiều thắc mắc như vậy, sao không đi hỏi cô ấy”

Tề Hách bất ngờ lại cáu gắt và quay sang gắt gỏng với Vô Song. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, hắn liền nhận ra thái độ của mình vừa rồi rất quá đáng.

“Vô Song! Anh xin lỗi…anh không cố ý, anh chỉ hơi đau đầu nên nói có hơi lớn tiếng”

“Em xin lỗi…”

Sau khi đã chọc giận Tề Hách, Vô Song đã không nói gì thêm, cô im lặng và quay ngươi sang nhìn cửa kính.

Bầu không khí tiếp tục im lặng như hai kẻ xa lạ ngồi chung xe.

——— hết chương 12————-

Chủ nhật, 30 tháng 6,19