Ngày hôm sau, khi Hương đưa con trai và chồng đến studio của mình, trợ lý đã dọn dẹp và chuẩn bị may chiếc váy cưới còn dang dở ngày hôm qua.
Có hơn chục bộ váy cưới do Hương tự thiết kế được trưng bày trên cửa sổ, còn có một số bộ váy cưới lộn xộn chất đống trên gác mái.
Khách hàng của cô chủ yếu là các studio chụp ảnh và một số khách dự đám cưới lẻ tẻ trên các trang web thương mại điện tử, nên giá váy cưới tương đối rẻ và thân thiện với người dân.
Cô trợ lý đã làm việc cho Hương được hai năm, nhìn nhận bà chủ nhà giống như người chị gái. Người chị làm việc chăm chỉ với đứa con trai ở bên. Bà luôn rất nhạy bén, sắc sảo khiến cô rất nể phục.
Đương nhiên Hương cũng nhìn thấy sự chăm chỉ, cùng tính cách tích cực trong cô trợ lý, cũng coi cô gái này như em gái của mình.
Khi một bóng người cao lớn bước vào, Hương đang tập trung nói chuyện điện thoại với khách. Trợ lý của cô thì mải may váy một cách nghiêm túc.
Ngược lại, con trai Hương nhìn thấy Hoắc Vân đeo kính râm, nhìn có chút xa lạ, theo bản năng chạy lại gần mẹ mình.
Hương ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Vân, liền ra hiệu cho anh ta ngồi xuống ghế sofa trước. Sau khi cô cúp điện thoại với khách hàng mới nói với trợ lý cần thay váy cưới của khách, rồi đi đến chỗ Hoắc Vân.
Lúc này, Bùi Tuấn đã rót cho Hoắc Vân một cốc nước. Bùi Tuấn tuy nói chuyện không giỏi lắm, nhưng vẫn hiểu được một số lễ nghi.
"Tôi không tìm thấy Cẩm Nhi. Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi từ hôm qua. Cậu có biết em ấy đã xảy ra chuyện gì không?" Hoắc Vân tháo kính râm ra, nhìn Hương, giọng khàn khàn hỏi.
Người đàn ông trước mặt có đường nét khuôn mặt gần như hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi đỏ mỏng kết hợp với sóng mũi cao rất hoàn mỹ, chỉ là ngữ điệu nói chuyện có phần hơi cau có.
“Hôm qua bọn họ đã làm thủ tục ly dị, hiện tại em ấy không muốn gặp cậu.” Hương đáp lại rất lạnh lùng.
Tuy cô cho rằng Hoắc Vân là người thích hợp nhất với Cẩm Nhi vào lúc này. Bất quá cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Em ấy cần thời gian để suy nghĩ, để bình tĩnh lại. Cần thời gian để đưa ra lựa chọn!
"Hiện tại em ấy đang ở đâu?”
“Em ấy bảo tôi đừng nói cho cậu biết, mong cậu cho em ấy chút thời gian." Hương nhấp một ngụm nước, bình tĩnh nói.
Chỉ mới qua hai câu hỏi, không khí trong studio đã gượng gạo hết sức.
Một bên, Bùi Tuấn thấy tình hình căng thẳng bèn đề nghị ăn trưa cùng nhau. Hoắc Vân không tỏ gì ngại ngùng, thản nhiên gật đầu đồng ý.
Họ tìm tới một nhà hàng mới mở gần trường quay. Bé cún ăn uống vui vẻ trên ghế trẻ em, người lớn thì ngồi trên bàn tròn, đối diện với nhau.
Cả bốn ăn được đôi nửa, bỗng Hoắc Vân nhận được điện thoại, nói chiều mai bay đến thành phố khác ký hợp đồng quảng cáo quần áo nam.
Hương mừng rỡ cho bạn học cũ: "Chúc mừng."
"Cẩm Nhi... ly hôn... tên đó có đưa tiền cho em ấy không? Tôi có thẻ ở đây... mật khẩu là ngày sinh nhật của Cẩm Nhi. Cậu có thể đưa cho em ấy giúp tôi được không? Tôi nghĩ bây giờ em ấy rất cần tiền."
Nói thật, Hoắc Vân tìm đến Hương chính là vì đang lo lắng tới Cẩm Nhi.
Hương biết rất rõ điều này, nhưng chỉ đành khước từ: "Tôi không thể thu hộ em ấy đâu. Thành Lâm đã đưa tiền cho em ấy rồi, cậu không cần quan tâm."
Hương đột nhiên ghen tị với Cẩm Nhi lắm. Tại sao bản thân cô khi ấy lại chọn một người chồng nghèo khổ, còn không có động lực như này?
Cô nhìn sang chồng của mình, sóng mũi thế nào lại có chút cay cay.
“Sao là không cần quan tâm, tôi chỉ muốn gặp em ấy một lần mà thôi! Hiện tại em ấy sống ở đâu thế, cậu nói cho tôi biết được không?”
Hoắc Vân bám mãi không buông, Hương thật sự cáu mà thẳng thừng nói: "Hoắc Vân, cậu không hiểu sao? Người cô ấy không muốn gặp nhất bây giờ chính là cậu đó."