"Em cảm động quá, không nhịn được…” Hương trả lời.
“Em có thường xuyên rơi nước mắt trước những bộ phim như này không?” Khi Trần Minh hỏi điều này, trên khuôn mặt anh nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Không, chỉ là bộ phim này quá cảm động. Trên đời này có thật sự tồn tại thứ gọi là tình yêu không?” Hương hỏi một câu rất triết lý.
Trần Minh không trả lời mà thay vào đó nghiêm túc quay đầu nhìn Hương: “Em nghĩ sao?”
“Em không biết.” Hương chậm rãi nói ra ba chữ.
"Vậy em không yêu hắn à?" Trần Minh hỏi lại.
“Em không biết…” Hương lặp lại lời nói cũ, rồi cô bổ sung thêm: “... Chỉ là nếu yêu, hôm nay em sẽ không bối rối hay khó chịu như vậy. Còn anh thì sao? Anh đã từng yêu ai chưa?"
“Anh đã từng từ bỏ tất cả vì tình yêu, nhưng cuối cùng anh phát hiện ra rằng tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống, thậm chí không phải là điều quan trọng nhất nên anh đã quyết định ly hôn.” Trần Minh bình tĩnh đáp.
Hương hoàn toàn hóa đá, hóa ra anh đã ly hôn, khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời.
“Em không tin anh đã ly hôn sao?” Trần Minh bỗng nhẹ nhàng hỏi.
"Em...em chỉ...cảm thấy có chút...không thể tin được..." Hương ngơ ngác trả lời.
"Không có gì đáng ngạc nhiên, nếu trong lòng em có thứ gì đó quan trọng hơn, em có thể từ bỏ tình yêu của mình, anh cũng vậy." Trần Minh dùng nĩa cắm vào một miếng táo, đưa cho Hương.
Hương đang ăn quả táo Trần Minh đưa tới, đột nhiên cảm thấy buồn nôn nên vội vàng lấy tay che miệng lại.
Trần Minh đi tới bên cạnh cô: “Em còn muốn nôn?”
“Ừ…”
Sau đó Hương vội vàng chạy vào phòng tắm trong phòng mình, nôn mửa. Trần Minh đi theo và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô.
Sau một lúc Trần Minh hỏi: "Em cảm thấy tốt hơn chưa?"
Hương lúc này thực sự không khỏe, gần như nôn ra hết mật ra ngoài.
Khi đứng dậy, cô cảm thấy choáng váng, chân tê dại, toàn thân lại yếu ớt.
Trần Minh nhanh tay bế cô lên, đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường, bắt đầu cởi giày.
Hương không ngờ Trần Minh lại làm như vậy, ôm cô...
Cô dường như có thể nghe thấy nhịp tim anh đang đập.
Khi Hương nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Minh, có thể nói rằng anh ấy rất lãnh đạm, nhưng làn da của anh cũng rất đẹp.
Sắc mặt bình thản như vậy, gợi cảm như vậy, Hương lần nữa nuốt một ngụm nước bọt.
Cô nhìn Trần Minh cởi đôi dép đi trong nhà ở dưới chân cô, sau đó nhấc tấm chăn đắp cho cô một cách an cần.
“Em nghỉ ngơi trước.” Trần Minh trực tiếp kéo ghế, cầm tờ tạp chí trên bàn trang điểm mà Hương thường lật xem khi không có việc gì làm, bắt đầu đọc.
Lượng tin tức quá lớn, Hương không thể tiêu hóa được. Trần Minh định qua đêm trong phòng cô à?
Anh ấy muốn gì?
Hương khó hiểu nhìn Trần Minh. Một lúc sau, Trần Minh mới hỏi: “Muốn uống nước không?”
Hương gật đầu. Trần Minh đi đến phòng khách rót một ly nước. Lúc quay lại, Hương đã ngồi dậy.
"Cảm ơn."
"Em đi ngủ đi. Chờ em ngủ anh sẽ quay lại phòng khách." Trần Minh nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, nên khuyên cô nên nghỉ ngơi.
“Boss, thật ra không sao đâu, em có thể tự lo liệu được.” Hương nói.
Mấy năm nay cô luôn một mình a. Cô chỉ mới sống cùng với Bùi Tuấn được vài tháng thôi.
"Em cảm thấy anh ở bên cạnh không tiện à?" Trần Minh không phải kẻ ngốc, chỉ là anh hiểu sai ý của Hương: "Hay là em lo lắng? Sợ anh sẽ làm chuyện gì đó xấu với em?"
Hương rõ ràng cảm giác được lời nói cuối cùng của Trần Minh tràn đầy ý đùa giỡn, bởi vì cô nhìn thấy khóe miệng anh cong lên.
"Không phải vậy đâu ông chủ. Hôm nay anh đã ngồi trên máy bay lâu như vậy, lái xe lâu như vậy... cũng mệt rồi, anh nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Anh rất khỏe, tinh thần cũng tốt. Bây giờ anh không đi ngủ, nhìn em ngủ say rồi anh sẽ rời đi." Trần Minh kiên trì nói.
“..."
Hương không biết nên nói gì nên nằm xuống mà không cởi áσ ɭóŧ.
Cô luôn có vẻ hơi bất cẩn, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ nha. Chỉ là hiện tại cô còn chưa tắm hay thay đồ ngủ. Anh cứ ở đây để cô ngủ như thế này sao?
Được rồi, ngủ đi, chúc ngủ ngon sếp - Hương thầm nói trong lòng, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Như lời Trần Minh đã nói, khi Hương ngủ say, anh nâng gót, rón rén ra phòng khách.
Sáng hôm sau chỉ mới năm giờ sáng Trần Minh đã thức giấc, lặng lẽ đứng dậy, thu dọn quần áo trên ban công rồi theo thoái quen ra ngoài chạy bộ. Bên cạnh khu dân cư có một con sông, có rất nhiều người dân chạy vòng quanh đó.
Hương thức dậy thì vào lúc sáu giờ. Cả đêm cô không tắm, cảm thấy vô cùng khó chịu nên đứng dậy đi tắm rồi thay bộ đồ ngủ.
Nhưng khi mặc áo ngực bằng lụa Hương thấy nó hơi rộng, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của bầu ngực, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không sao.
Thế là cô bước ra khỏi cửa, kết quả là cô thấy cửa phòng khách đang mở. Ông chủ đi đâu rồi?
Cô không nghĩ nhiều, đi ra ngoài mua đồ rồi bắt đầu vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.