Trong lòng Hương rối bời, như thể câu nói "Đừng rời xa con" là từ chính miệng cô phát ra.
Khi còn nhỏ, cô luôn gặp ác mộng, cô mơ thấy bố mẹ mình nắm lấy tay một cô bé xinh xắn. Họ đi càng ngày càng xa, bỏ cô lại một mình trong đám đông đầy xa lạ.
Cô đã từng đuổi theo họ, đã từng hét lên: “Đừng bỏ con, đừng bỏ con.”
Tuy nhiên, những người đó không bao giờ ngoái đầu nhìn lại cô dù chỉ một lần.
Mỗi lần cô mơ thấy cảnh này, cô sẽ sợ hãi bừng tỉnh dậy, rồi cứ như có hàng ngàn mũi tên xé xuyên qua trái tim cô.
Nếu có điều ước gì ở kiếp này, cô chỉ muốn được hai người họ có thể nhìn cô một lần, có thể nắm lấy cô như đứa trẻ kia.
Khi ấy, cô tin chắc rằng bố mẹ yêu cô, và cô đã luôn nổ lực, đã luôn tiếp tục chờ đợi...
Hương nhìn Trần Minh đang say ngủ, muốn rút tay mình ra nhưng lại phát hiện bị anh giữ chặt. Khi cô rút tay, anh càng giữ chặt hơn, khiến cô cảm thấy đau.
Vừa rồi anh coi cô như mẹ anh phải không?
Tại sao một người kiêu ngạo như Trần Minh lại hét lên những lời như vậy?
Cha mẹ anh cũng không muốn anh sao?
Tại sao chuyện này xảy ra?
Người đàn ông xa cách bây giờ giống như một đứa trẻ, nắm lấy thứ mà anh ta tưởng là bàn tay của mẹ mình và ngủ thϊếp đi.
Hương không thể tưởng tượng được người đàn ông 31 tuổi này đã phải trải qua những gì. Cô chỉ có thể hiểu được nỗi sợ hãi khi bị người thân bỏ rơi của anh.
Nếu lúc này Trần Minh coi cô như mẹ anh, cô sẵn sàng cho người đàn ông ấy dù chỉ là một chút hơi ấm trong giấc ngủ, để anh không còn sợ hãi nữa.
Cư thế cô đã để Trần Minh bấu đến đỏ tay.
Cả hai đều sa ngã trên đời, hãy sưởi ấm cho nhau nhé!
Hương chỉ đơn giản ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nghiêm túc chiêm ngưỡng Trần Minh.
Chùm lông trên trán anh vẫn còn đó, sau khi tháo kính ra các đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn hảo, đường nét rõ ràng, sống mũi cao không một khuyết điểm.
Lúc này Hương mới nhớ ra, trong sáu tháng qua Trần Minh chưa từng nói chuyện với cô về cha mẹ hay gia đình anh. Hầu hết chủ đề đều là về cô.
Có lẽ sau này nên quan tâm đến anh ấy nhiều hơn.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, Hương tựa vào người anh ngủ thϊếp đi
Bốn giờ sáng, theo thoái quen Trần Minh lờ mờ tỉnh, anh nhận thấy xung quanh có gì đó kỳ lạ.
Anh mở mắt ra thì thấy trong tay mình là cánh tay một người phụ nữ, lúc ngẩng đầu thì thấy đó là tay của Hương. Cô vẫn đang ngủ say.
Buông tay Hương ra, Trần Minh nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên cổ tay cô, chắc chắn là bị anh cào.
Lắc đầu, anh cố nhớ lại mọi chuyện đêm qua. Chính Hương giúp anh lấy thẻ chìa khóa, sau đó anh tự mình mở cửa, về sau hình như anh va vào thứ gì đó, đầu có chút đau.
Trải qua cú va chạm, cơ thể anh liền vô lực, đầu choáng váng rồi chìm vào giấc ngủ. Và giấc ngủ này thực sự là ngủ rất sâu.
Tuy nhiên, anh mơ hồ nhìn thấy mẹ mình, dường như bà ấy đang ở bên cạnh anh...
Liệu anh có thể đã coi Hương như mẹ mình, nên mới nắm tay cô không buông?
Nghĩ đến đó, Trần Minh liền chẳng còn buồn ngủ nữa, anh đứng dậy cẩn thận bế Hương đang ngáy ngủ lên giường, cởi giày, sau đó đắp chăn cho cô.
Anh nhìn khuôn mặt cô gái sạch sẽ trên giường lần cuối, bất chợt cúi đầu hôn nhẹ lên trán người con gái ấy trước khi chậm rãi bước ra ngoài khỏi phòng ngủ.
Trần Minh rót cho mình một cốc nước, kiểm tra điện thoại thì thấy năm cuộc gọi nhỡ. Anh nhớ mình đã chuyển nó sang chế độ im lặng khi ở trong quán bar.
Nghĩ đến Hương trong bar, trong lòng anh bỗng dao động, vô cớ có chút lo lắng, lại vô cớ có luồng hỏa khí từ dưới xông lên não như muốn gặm nhắm lấy lý trí của anh.
Trần Minh hết sức kiềm chế, khi thấy không được thì anh bật máy tính lên trả lời email, bắt đầu làm việc.
Tính thiếu kiên nhẫn của một người không thể loại bỏ được chỉ bằng cách tìm việc gì đó để làm. Ví dụ như Trần Minh hoàn toàn không thể bình tĩnh khi làm việc vào lúc này.
Nhiều lần anh muốn tắt máy tính, lao vào phòng nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường kia.
Tuy nhiên mối quan hệ của họ chỉ mới được hàn gắn, nếu anh thật sự xâm hại cô vào lúc này mọi thứ sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Với tính của cô, cô nhất định sẽ hận anh cả đời. Cô sẽ trốn tránh anh suốt quãng đời còn lại, và anh sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy cô nữa.
Anh thầm khó hiểu, tại sao cô ấy không rời đi sau đó, để anh bây giờ phải chịu sự giày vò?
Trần Minh không thể bình tĩnh, bèn thay quần áo bước ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, Trần Minh không lấy thẻ chìa khóa đi, anh lo người phụ nữ trong phòng khi tỉnh dậy sẽ sợ trời tối, nên anh giữ đèn sáng cho cô.