Chương 35:

Hai mươi phút sau, Hương mới nhận được thẻ phòng, cô đi thang máy thẳng lên tầng 40.

Khi đến trước cửa phòng 4020, cô thấy Trần Minh đang ngồi xổm trên mặt đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, hai tay ôm lấy gáy.

Trông anh hiện tại cứ như một con thú bị thương đang tự an ủi mình, cô độc xen lẫn cô đơn.

Hương mũi đau nhức, trong lòng có chút khó chịu.

Cứ như vậy, cô chợt đau lòng cho người đàn ông trước mặt.

"Boss." Hương chạy lại.

Tuy nhiên Trần Minh lại không có phản ứng gì. Hương lại hét lên, anh vẫn không hề di chuyển.

Cô định kéo Trần Minh, nhưng anh lại rút tay về như thể đang đề phòng. Khi anh ngẩng đầu lên, Hương đợi rất lâu mới nghe thấy anh nói: “Em về rồi à!”

“Ừ, em mang thẻ phòng tới đây.” Hương có chút ngơ ngác: “Anh… đứng lên được không?”

“Được…”

Trần Minh chật vật đứng dậy, sau đó lấy thẻ phòng trong tay Hương, quẹt một cái, sau đó đẩy cửa, rồi liền ngã sấp vào trong.

Thật là một cách ngã chết tiệt!

Một anh chàng đẹp trai cao 1m8 ngã xuống như thế này chắc đau lắm nhỉ?

Hương sợ hãi vội vàng đỡ anh ta.

"Sếp, có sao hay không?"

Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai Trần Minh, anh mở mắt ra trấn an: “Không sao đâu… vừa rồi anh dùng sức quá nhiều… anh đi ngủ một lát…”

Sau đó Hương nhìn thấy anh đang khép miệng, mắt cũng từ từ khép lại nốt.

Trần Minh ngủ rồi, bất quá Hương cảm thấy không thể cứ để anh ngủ dưới sàn như thế này, còn ngủ cạnh cửa nữa.

Cô xắn tay áo lên, sau đó dùng cả hai tay kéo cánh tay to lớn của Trần Minh vào.

Ngặt nỗi, dù cho cô tốn rất nhiều công sức nhưng không thể lay động được anh vào trong. Sự khác biệt giữa nam giới và nam giới quả thật rất lớn.

Vốn Hương cũng không phải là dạng người phụ nữ quá yếu đuối, song để lôi một người đàn ông đã bất tỉnh nhân sự thì thật quá sức. Nhất là Trần Minh, người cao lớn, nặng cũng phải cả tạ.

Trước kia cô có thể dìu anh, là vì anh còn ý thức, hôm nay thì không a!

Cuối cùng, Hương đành gọi điện đến quầy lễ tân khách sạn để nhờ người lên phòng giúp đỡ.

Trong khi chờ đợi vài phút trước khi người tới, cô nhìn xem căn phòng mà Trần Minh ở sang trọng đến mức nào.

Bàn cà phê trong phòng khách là một chiếc bàn gỗ rất cao cấp, những chiếc ghế với hoa văn chạm khắc trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh. Đệm trên ghế sofa có màu xám mờ, cùng màu với màu xám bạc của rèm cửa.

Phòng tắm rất rộng, có vòi sen và bồn tắm cỡ lớn. Đó là một chiếc bồn tắm bằng đá có sọc xám, bề mặt được xử lý đặc biệt khiến nó rất mịn màng.

Trong đầu Hương lúc đó tưởng tượng, nếu như nằm ở đây tắm thì quả là một điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời!

Chuông cửa vang lên, hai người phục vụ bước vào, sau đó bế Trần Minh lên giường trong phòng ngủ.

Hương mơ hồ nghe thấy trong miệng Trần Minh mấy âm thanh trầm thấp, tựa hồ đang nói mớ gì đó, nhưng lại nghe không rõ là gì.

Hai người phục vụ đóng cửa lại, khi họ rời đi Hương lúc này thực sự trở nên căng thẳng vì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô nghĩ đã đến lúc mình cũng phải rời đi.

Khi Hương đang chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện ra phía sau cửa phòng ngủ là phòng thay đồ. Nó rộng khoảng hai mươi mét vuông. Lúc cô mở cửa kính ra, thấy tủ quần áo chứa đầy đủ các loại quần áo nam giới.

Tại sao lại nhiều như vậy? Tất cả là của Trần Minh sao?

Được rồi, nó phải là của anh ta. Nhưng với nhiều quần áo như vậy, có lẽ anh có thể mặc chúng trong nhiều năm.

Than ôi! Nó thực sự không thân thiện với môi trường chút nào ,càng là không thân thiện với túi tiền của người nghèo như cô.

Nhưng quần áo của ông chủ thực sự rất đẹp. Có rất nhiều quần áo được sắp xếp gọn gàng như vậy. Đáng lẽ ai đó phải sắp xếp chúng.

Có phải anh ấy luôn sống ở đây khi tới thành phố S này không?

Bất chợt ánh mắt của cô rơi vào một chiếc kệ chứa đầy các loại giày nam, nhưng ở phía dưới cô nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ bị đặt lệch chỗ.

Ngay lúc Hương đang thắc mắc đôi giày nữ này nên là của ai và có ý nghĩa gì với Trần Minh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Khi nghe kỹ âm thanh đó, cô vô cùng kinh ngạc. Đó là Trần Minh đang hoảng loạn gọi "Mẹ".

Hương lao tới trên giường, lay lay ông chủ: “Boss, boss..."

Trần Minh đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ là đôi mắt anh dường như đang nhìn cô, nhưng cô nhận ra rằng đôi mắt ấy không hề có tiêu cự.

Năm giây sau, Hương đưa tay muốn sờ trán Trần Minh, nhưng vừa chạm vào vầng trán nóng bừng của anh, thì anh đã dùng sức nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Đừng... đừng rời xa con... Mẹ ơi..."

Trong phút chốc, Hương đau lòng thay người đàn ông ấy.

Còn Trần Minh thì nắm tay cô, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.