Sáu tháng qua, mỗi khi màn đêm yên tĩnh, anh thường nhớ lại cảnh cô vừa hát vừa khóc trên sân khấu đêm đó trong quán bar dưới chân núi.
Những mảnh ký ức mỗi lúc một rõ ràng, và ham muốn của anh ngày càng mãnh liệt hơn sau mỗi lần nhớ về cô.
Vì vậy, khi cô nói đến thành phố S, anh đã không ngần ngại nhờ trợ lý đặt vé máy bay đến thành phố S sớm hơn Hương, với danh nghĩa đi công tác.
Anh thực sự đã say, đầu anh ấy bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng không phải vì rượu, mà là vì cô.
"Cám ơn anh động viên, chờ em giàu có lên sẽ mở quán bar, rồi tự mình lên hát, haha." Hương nói đùa.
"Bây giờ em có thể làm được, nếu em muốn." Trần Minh nghiêm túc nói lại.
“Em không có tiền, em chỉ tùy tiện nói thôi.”
Hương luôn thành thật như vậy, thành thật đến mức khiến người ta cảm thấy cô giống như một tờ giấy trắng, không biết gì cả.
Trần Minh thực sự không biết nói thế nào để cô hiểu, anh đã ám chỉ đến thế cơ mà...
Rồi Trần Minh tiếp tục gọi một ly rượu, hôm nay anh thực sự muốn say.
Hương thì gọi một loại đồ uống khác làm quả việt quất và các loại mứt. Món này chính là đồ uống đặc sản của quán.
“Em còn muốn lên hát nữa không?” Trần Minh đột nhiên hỏi.
"Không, chỉ nghe thôi." Hương lắc đầu, mỉm cười đáp.
Đôi mắt trong veo như pha lê và nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ của Hương khi này đã khiến cho khát khao mãnh liệt của Trần Minh nổi lên, anh lại muốn chiếm lấy cô làm của riêng mình nữa rồi!
Có phải mình thực sự say rượu? -Trần Minh thở dài một hơi.
Hương đưa hai tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của Trần Minh, tự nhủ: “Hình như anh ta say thật rồi, lần này nhất định không nên đưa anh ta về phòng nha!”
Bên khác Trần Minh thu hồi tâm tình nóng bỏng, xoa xoa thái dương: “Có lẽ anh say thật rồi.”
"Không thể nào, em thấy anh có khả năng uống rượu rất tốt." Hương nói lời này, trong khi cô lại là người nửa tỉnh nửa mê.
"Thật ra, khả năng uống rượu của anh không tốt đâu, em có tin không?" Trần Minh đột nhiên nhoẻn cười.
“Em không tin.” Hương trả lời đơn giản, bất quá thâm tâm thì nghĩ ngược lại. Cô là người hơn ai hết biết anh tửu lượng thế nào.
"Tại sao?"
Hương không ngờ Trần Minh cũng sẽ hỏi ‘tại sao’ như vậy, cô bèn qua quýt: "Em nghĩ anh là người đàn ông toàn năng! Em rất ngưỡng mộ anh!"
Hương nói châm rãi, nhưng sau đó lại hối hận vì bản thân đã nói ‘ngưỡng mộ’ một cách trực tiếp như thế kia.
"Thích? Em thích anh à?" Trần Minh cực kỳ bối rối.
Khi từ ‘ngưỡng mộ’ nói ra từ miệng một cô gái, và khi nam nữ kề sát bên nhau, thì ‘ngưỡng mộ’ ấy không khác nghĩa với từ "thích" là bao a!
"Ý em là, chỉ là nghĩ anh là một thiên tài. Một nhà thiết kế thời trang tài ba, một chủ tịch hàng đầu và còn có nhiều danh hiệu đáng ngưỡng mộ khác. Nên em rất ngưỡng mộ anh!"
Hương nghĩ nghĩ, cô cảm thấy bản thân say đến điên mất!
Trần Minh không nói gì, ngẩng đầu nhìn các thành viên ban nhạc đang hát trên sân khấu, rồi nhìn đồng hồ đã 23h15, sau đó nói: "Muộn rồi! Đã đến lúc anh phải quay trở lại phòng. Anh sẽ nhờ người đưa em về."
Hương nheo mắt nói: “Không cần, em sẽ tự mình bắt taxi về, khách sạn năm sao như thế này nhất định có dịch vụ taxi.”
Lúc này Trần Minh đứng lên, lại không thể đứng vững, lùi về phía sau một bước. Hương vội vàng đi tới đỡ anh.
"Thật sự say rồi!" Trần Minh lẩm bẩm một mình, sau đó nói với thanh niên ở quán bar: "Tính vào tài khoản của tôi."
“Boss, phòng của anh ở đâu?”
“Ở lầu trên.”
Trần Minh có chút khó khăn đi về phía cửa.
Anh bước đi quanh co, Hương nhiều lúc gần như không giữ được anh, nhưng may sao Trần Minh vẫn có phần tỉnh táo, cười nói với cô: “Không sao, anh có thể tự đi. Nhưng còn em, có thể rời đi một mình được không đấy?”
Vấn đề bây giờ không phải là cô, được chứ?
Hương cảm thấy khó xử khi để anh một mình trong trạng thái say mềm như thế đi một mình. Thế nhưng nếu cô dìu anh ấy đi, cô có phải sẽ lại vào phòng của anh.
Nếu rơi vào trường hợp đó…
Sẽ không giống như cái đêm chết tiệc kia nữa chứ?
Hương tần ngần phút chốc, sau đó cô khẽ cắn môi, không biết nghĩ gì mà đưa Trần Minh tới cửa thang máy.
Trần Minh ấn nút, sau đó đột nhiên quay sang Hương mà kinh ngạc hỏi: “Em đưa anh lên à?”
Hương lập tức cứng người, không biết phải làm sao. Cô vẫn còn nửa say, song cô biết lúc này không nên trả lời thì tốt hơn.
Cô vẫn còn muốn mặt a!
Trần Minh đột nhiên sờ túi áo, không tìm thấy thẻ phòng của mình đâu, bèn chớp mắt nhẹ giọng nói: "Hương, hình như anh để quên thẻ phòng trong xe, em lấy giúp anh được không?"
“À...được rồi, nhưng vừa rồi không phải anh để bảo vệ lái xe cho anh sao? Em có thể lấy chìa khóa xe ở đâu?"
"Đến quầy lễ tân hỏi. Chỉ cần nói là phòng 4020."
"Được, vậy anh lên trước đi, em đi lấy thẻ."
Ước chừng giờ Trần Minh sẽ gặp khó khăn khi đi lại, Hương thì tỉnh táo hơn. Và chỉ cô mới có thể làm được điều này.