Chương 2

Đang sầu não, bỗng màn hình điện thoại của Hương đặt cạnh đầu giương sáng đèn, là bạn chí cốt Cẩm Nhi gọi đến cho cô.

Đã 22h30, tối muộn thế này còn gọi, không biết có chuyện gì! - Hương tò mò nghe máy.

"Này, sao gọi muộn thế?"

Cẩm Nhi nói: “Hôm nay em và chồng đã làm thủ tục ly hôn.”

Có thể nghe thấy giọng của Cẩm Nhi khi này có chút run rẩy, hơi khàn và hơi đắng.

“Thực sự không biết nên ghen tị hay an ủi em đây.” Hương rất thẳng thắn than thở, không cần phải quá lịch sự giữa những người bạn tốt với nhau.

"Em ngồi ở quán cũ, chị có thể đi được không?" Cẩm Nhi hỏi.

“Tới, nhất định sẽ tới.”

Thực ra, Hương đã nhiều năm không đi chơi đêm, hôm nay cô chỉ muốn ra ngoài thư giãn. Thậm chí chỉ là trò chuyện bên ly cà phê.

“Được rồi, em đợi chị.” Cẩm Nhi cúp điện thoại.

Hương đánh thức Bùi Tuấn và nói rằng cô cần ra ngoài gặp Cẩm Nhi. Sau đó vội vàng mặc áo gió bước ra khỏi cửa.

Đêm đầu thu đã có chút mát mẻ. Trên đường người đi bộ không nhiều, gió thổi khiến mặt Hương hơi chút lạnh.

Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút, Hương đã đến quán cà phê cả hai thường gặp. Nhìn vào trong, cô thấy Cẩm Nhi đang ngồi ở hàng cuối cùng trước cửa chờ mình.

“Chị muốn uống gì?” Cẩm Nhi hỏi Hương.

"Sao cũng được." Một thoáng tần ngần, Hương đánh tiếng: “Lần này, em thực sự nghĩ kỹ rồi à?”

Giọng điệu của Hương có chút thiếu kiên nhẫn. Trái lại, vẻ mặt của Cẩm Nhi thì bình tĩnh hơn nhiều.

Tuy nhiên Cẩm Nhi vẫn không tránh khỏi ngẩn ngơ một lúc, mới trả lời: “Nếu sống chung là một loại cực hình đối với hai người thì hãy buông tay nhau, để hai bên có cơ hội làm lại từ đầu!”

Đôi khi Hương phải ghen tị với sự tự do và thoải mái của Cẩm Nhi. Cô bé mồ côi không còn sự ràng buộc nào nữa, nên những lựa chọn cô ấy đưa ra sẽ dựa vào trái tim hơn là lý trí.

Nếu Cẩm Nhi cưới Thành Lâm bởi vì mê đắm với phong thái tao nhã của gã, thì có thể nói việc họ ly hôn bây giờ là do sự mê đắm của Thành Lâm đã đi quá xa.

Có lẽ, ở một khía cạnh nào đó, khi sự say mê với một người trở thành chiếm hữu, đó chính là khởi đầu cho một kết thúc tan vỡ.

Khuôn mặt và dáng người của Cẩm Nhi rất nổi bật. Đứng trên đường, đều có thể tìm thấy cô ấy chỉ bằng một ánh nhìn. Vì vậy, cô ấy luôn có rất nhiều người theo đuổi, cho dù bây giờ cô đã kết hôn.

Sự rực rỡ của một số người phụ thuộc vào ngoại hình của họ. Cho nên lúc đầu Thành Lâm ghen tị, dần dần chuyển sang ghen tuông, cuối cùng trở thành nghi ngờ Cẩm Nhi.

Tên này thậm chí còn điên cuồng phái người đi theo dõi Cẩm Nhi. Quá đáng nhất là điều tra tất cả mối quan hệ trước hôn nhân của cô ấy.

“Hoắc Vân có biết không?” Hương hỏi han.

"Kỳ thực không liên quan tới anh ta, em không có nói cho ảnh biết." Cẩm Nhi có chút lạnh lùng bảo.

“Vậy tại sao lần này Thành Lâm lại đồng ý ly hôn?”

Câu hỏi này thực ra là điều Hương muốn hỏi ngay từ khi nhận được cuộc gọi của Cẩm Nhi. Họ không chỉ ly hôn một hoặc hai lần, mà có lần nào thành đâu!

Một người có tính chiếm hữu mạnh như Thành Lâm sẽ không dễ dàng buông tay.

“Lần này là hắn đề nghị.”

Câu trả lời của Cẩm Nhi khiến Hương vô cùng kinh ngạc, trợn mắt.

"Cái này..."

Hương tựa hồ không biết nên nói cái gì.