"Tầm nhìn của cô sao có thể hạn hẹp như vậy? Tự biến bản thân thành tầm thường, trong khi cô có thể làm những điều to lớn hơn." Trần Minh nói một mạch, tựa hồ đang tức giận.
"Có lẽ trước đây, tôi sẽ không chấp nhận sự tầm thường. Nhưng tôi hiện tại đã sống qua 28 năm rồi, mọi thứ đều quá mệt mỏi. Tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống của mình, muốn trở nên bình thường mà thôi." Những lời của Hương xuất phát từ tận đáy lòng cô.
Trần Minh nghe được câu này thì trầm mặc lại càng trầm mặc hơn. Những lời ấy khiến anh suy nghĩ về cuộc sống trước đây của chính anh.
Hai người ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong studio một lúc lâu. Sau đó Hương nghe Trần Minh đột nhiên nói: "Dẫn tôi đi ăn tối."
Lúc này Hương mới để ý đã là 20h, hai người đã trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, và chỉ uống trà mà quên ăn. Bụng cũng bắt đầu cồn cào, đánh tiếng biểu tình.
“Chị Hương, chị còn chưa tan làm à?”
Hương đang tính dẫn Trần Minh đi ra ngoài thì đúng lúc Cẩm Nhi lái xe chạy ngang qua trường quay, thấy đèn bên trong còn sáng nên dừng lại, vào mời cô chị đi ăn tối.
Cẩm Nhi ngơ ngác khi nhìn thấy một anh chàng cao gầy, đẹp trai đứng bên cạnh Hương, trong lòng cô chợt rung động.
"Cẩm Nhi, đây là Trần Minh." Hương giới thiệu Trần Minh với Cẩm Nhi, cho hai người quen biết.
"Xin chào anh, em tên là Cẩm Nhi."
Cẩm Nhi bắt lấy cơ hội, lễ phép đưa tay ra. Trần Minh cũng đưa tay bắt tay cô, song anh không thốt lên lời gì ngoài cái bắt tay này.
Thấy bầu khí không hợp, Hương bèn chen vào, xóa tan đi sự ngượng nghịu: “Chúng ta cùng nhau đi ăn đi. Anh có phiền không?”
"Không thành vấn đề."
"Anh, anh đến từ ngoại thành à? Để em đưa anh đi ăn đồ chính hiệu ở thành phố Y này!" Cẩm Nhi có chút nhiệt tình, mời: "Lên xe của em đi!"
Hương rất vui vẻ, bởi vì Cẩm Nhi biết rất nhiều địa điểm ăn uống ở trong thành phố hơn cô. Mỗi lần cả hai ra ngoài ăn, Cẩm Nhi đều là đầu xỏ dẫn mọi người thưởng thức món ngon vật lạ.
Những lần đi ăn cùng nhau như vậy, Hương chỉ cần mở miệng ăn, còn lại đều do Cẩm Nhi lo liệu.
Cuối cùng, Cẩm Nhi lái xe được 25 phút thì đến được một nhà hàng trên núi. Cẩm Nhi từng đến nhà hàng này ăn tối từ nhiều năm trước, cùng với ông chủ trước đó của cô ấy.
Cả ba vào nhà hàng, không bao lâu Cẩm Nhi gọi một bàn đồ ăn, đều là đặc sản, sau đó hỏi Trần Minh: "Anh có muốn uống chút rượu vang đỏ không?"
Trần Minh chậm rãi trả lời: "Được."
Hương không biết uống rượu, cô thực sự cảm kích Cẩm Nhi khi có thể thay mình cùng anh ta uống một chút. Nếu không thì cô sẽ phải nâng một hai ly, để tạ lỗi với Trần Minh vì vụ từ chối kia.
Không bao lâu người phục vụ mang tới một chai rượu vang đỏ, hỏi mọi người có muốn mở nó ngay không.
Cẩm Nhi nhìn Trần Minh xem ý anh thế nào?
Trần Minh bảo: "Không phải loại này, có rượu Argentina không?"
"Nhà hàng không có loại đó, thưa quý khách." Người phục vụ nói xin lỗi.
“Vậy thì một chai rượu Ý đi.”
“Thật xin lỗi...” Người phục vụ lần nữa xin lỗi.
"Vậy tôi sẽ không uống."
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử vô cùng. Cẩm Nhi không vui lên tiếng: “Rượu vang ở đây cũng khá ngon mà, anh Trần không thích à?”
Hương kéo tay áo Cẩm Nhi nói nhỏ: "Không sao đâu, không cần uống rượu cũng được."
Muốn làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn, Hương mới hỏi ý Trần Minh: "Nước cam vắt thì sao?"
"Được." Trần Minh nhanh chóng đồng ý.
Trong khi nhờ nhân viên đưa đồ lên, Cẩm Nhi tò mò về người đàn ông trước mặt: "Chị Hương, chị giới thiệu một chút, anh ấy làm nghề gì vậy?"
Người đàn ông này tuy đẹp trai nhưng không phải quá lạnh rồi ư, nãy giờ không cười lấy một cái, còn cả thái độ nữa.
"Anh... anh ấy là..." Hương đột nhiên không biết nên giới thiệu thế nào, lắp bắp nói.
Bỗng Trần Minh đột nhiên chen ngang: “Là nhà thiết kế!”
Dứt lời, anh liếc nhìn Hương một cái lạnh tanh, khiến cô không dám hó hé đính chính.
"Ồ, là nhà thiết kế váy cưới, vậy anh đến từ đâu?" Cẩm Nhi tò mò hỏi tiếp.