Đã là một nhà thiết kế thì điều quan trọng nhất là thể hiện ra tư duy độc đáo, khác biệt với đám đông.
Chỉ những nhà thiết kế như vậy mới có thể thoát khỏi lối mòn, mở ra một kỷ nguyên mới cho cái ngành này.
Trần Minh muốn cho cô một cơ hội, một sân khấu để cô có thể thể trổ hết tài năng của mình.
Chỉ cần một chút hướng dẫn, tài năng của cô sẽ phát triển nhiều hơn nữa.
Những người như cô nên thuộc về nghệ thuật!
Nghĩ liền làm, Trần Minh gọi điện cho Hương, hỏi: “Cô có đồng ý làm người thiết kế gian hàng váy cưới cho công ty Hàn Phong không?”
"Cái này... tôi..." Hương nhất thời bị á khẩu, trong lòng chấn động không thôi.
"Cô có sẵn lòng không?" Trần Minh hỏi lại.
“Thật ra...”
"Ngày mai tới thành phố S, tôi sẽ cho người đến đón cô." Trần Minh chưa chờ Hương nói hết câu đã chen vào, giọng như đang ra lệnh.
"Tôi... tạm thời không có kế hoạch gì đâu, thưa anh Trần."
Hương lên tiếng từ chối, song cô phát hiện bàn tay cầm điện thoại của mình đang run lên bần bật.
Chủ tịch tập đoàn quần áo cao cấp đang mời cô đến làm việc, cô thấy rất hãnh diện. Ấy vậy mà hiện tại, cô lại từ chối lời mời ấy của anh ta.
Mày bị điên rồi!
Chỉ vì thái độ ngạo mạn của Trần Minh làm cô nóng máu. Cô thấy hối hận quá, có thể cho phép cô sửa lại lời đã nói ra được không vậy?
Ngay lúc Hương muốn xin lỗi và thay đổi quyết định, Trần Minh đã giành lên tiếng trước: "Cô suy nghĩ thêm về lời mời này đi, tôi sẽ cho cô hai ngày suy nghĩ. Sau đó hãy gọi báo cho tôi biết quyết định cuối cùng."
Trần Minh quả quyết cho Hương nghĩ kỹ, Hương thở phào, lòng thầm mừng.
Cô vốn muốn nhảy cẫng lên, nhận lời ngay cơ. Tuy nhiên vì phải giữ giá nữa, nên nói: “Vậy... cảm ơn anh.”
Buổi tối hai ngày sau, Trần Minh đích thân đến thành phố Y, đi đến studio để xem trực tiếp các tác phẩm của Hương.
Bất quá, từ đầu đến cuối mặt Trần Minh như đưa đám. Anh nghĩ mãi cũng không thông, cô gái này thật sự biết mình đang làm gì sao?
Cô thực sự đã từ chối lời mời của anh.
Điều này tương đương với việc từ chối danh tiếng, từ chối sự giàu có và từ chối cả danh dự!
Trần Minh thậm chí từng suy nghĩ đưa cô sang nước ngoài phát triển. Đó là cơ hội mà bao người cầu xin anh cũng không thể có được.
Nhưng cô đã từ chối, điều đó khiến anh không thể hiểu nổi?
Hương có chút ngượng ngùng nhìn người tới tìm mình, cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện mà lập tức cúi gầm đầu xuống.
Kỳ thật là cô không dám nhìn vào mắt Trần Minh, sợ nhìn vào mắt anh sẽ sinh ra dấu vết rằng cô mải làm mà quên bẫng mất việc phải gọi điện báo kết quả, hại anh phải lặn lội tìm đến đây.
“Cô nghĩ sao rồi?”
“Tôi... tôi xin lỗi!”
“Cô thực sự muốn lãng phí tài năng của mình trong cái studio nhỏ này à?”
Dù không ngẩng đầu lên, Hương cũng biết Trần Minh đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô lại không dám nhìn lại anh a!
"Tôi 28 tuổi rồi, không giống như hồi mới tốt nghiệp, có thể kéo vali đi khắp nơi." Hương lí nhí trong miệng: "Bố mẹ giục tôi tìm người... tôi không dám nghĩ những điều xa vời sau khi kết hôn.”
Hai ngày nay cô đã bình tâm, suy nghĩ lại rất nhiều việc, đắn đo mãi về lời mời của Trần Minh.
Cô có một tương lai, và cô không thể trao hết tương lai của mình cho thiết kế. Cô có một gia đình, và bố mẹ cô đang mong mỏi được bồng cháu.
Là đứa con duy nhất của họ, cô không thể ích kỷ chỉ vì đam mê mà không suy xét đến mọi thứ xung quanh.
Cô đã 28 tuổi, và cái đêm khủng khϊếp trước kia đã qua rất lâu rồi.
Cô nghĩ bản thân nên mở lòng, nên tìm một tấm chồng cho bố mẹ vui lòng. Hơn là truy cầu một thứ xa xôi, đến chính cô cũng không thể xác định được đích đến của nó.