Chương 11

Hương cảm nhận được khí thế kẻ bề trên, từ trong ánh mắt của Trần Minh. Khí thế của người lâu ngày nắm trong tay quyền lực.

Nó quá mạnh, mạnh đến mức cô không thể chống cự được.

Những năm gần đây cô rất ít gặp được người đàn ông nào có thể khống chế mình. Nhưng tối nay cô trước sau đều bị anh ta thao túng, xoay mòng mòng ra.

Dưới ánh mắt ấy, Hương gần như không thể làm gì khác, ngoài nói thật: “Tôi có một số mẫu thiết kế lưu trong điện thoại, nhưng hầu hết chúng còn nằm trong bộ nhớ máy tính ở nhà.”

"Gửi qua cho tôi."

Trần Minh gọi nhân viên phục vụ mang giấy bút cho anh ta, viết xuống dãy số điện thoại và địa chỉ email của anh lên đó.

Viết xong, Trần Minh đưa cho Hương, bổ sung thêm: “Sau khi trở về liền gửi qua cho tôi.”

"Chủ tịch Trần, tại sao anh lại muốn xem bản thiết kế của tôi?"

Hương thực sự bối rối. Ấy vậy mà kết quả Trần Minh vẫn giữ im lặng, với vẻ mặt luôn điềm tĩnh của anh ấy. Giống như vẻ mặt điềm tĩnh của một người mẫu trên sân khấu.

Tất nhiên, lúc này Hương không biết Trần Minh trước đây từng làm người mẫu, và là một người mẫu tương đối tích cực trên trường quốc tế.

Nhưng hiện tại anh đã lui về phía sau hậu trường, hiếm khi xuất hiện trên sàn catwalk nữa.

Cứ nghĩ Trần Minh sẽ giữ im lặng cho đến cuối giờ, ai biết được một lúc sau giọng của anh vang lên: "Bởi vì cô rất đặc biệt, rất lạnh lùng, cho người ta cảm giác cao quý. Tôi nghĩ cô nên ra nước ngoài sống một cuộc sống tự do hơn, thiết kế ra những thứ tốt hơn."

Hương ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy.

Cô đang nghĩ, ai mới là người lạnh lùng đây, sao anh có thể nói cô lạnh lùng chứ?

Nhìn vẻ mặt của cô, có giống dạng nửa đời chưa bao giờ biết cười như anh hay không?

"Tôi... tôi không hiểu ý của anh." Hương thẳng thắn nói.

"Không sao đâu, tôi và cô giống nhau, sau này cô sẽ hiểu."

Sau lời ấy cả hai rơi im lặng, lặng lẽ nghe nhạc.

Hương cảm thấy thời gian trôi qua hơi chậm, cô không có tâm trạng để thưởng thức âm nhạc cho lắm. Ngược lại, chủ tịch của chúng ta lại khá ung dung thưởng thức tiết tấu trầm bổng, biến đổi trên sân khấu.

Khi thời gian sắp đến, Hương nhìn Trần Minh với ánh mắt khá lo lắng. Như thể đang hỏi anh ta, chúng ta có nên đi xem buổi trình diễn thời trang ở tầng trên không?

Trần Minh ngoài im lặng, vẫn là im lặng. Anh tựa hồ rất rảnh rang, rảnh đến độ tháo kính ra, nhìn vào tròng kính xác nhận xem có vết bẩn nào dính trên đấy hay không.

Hương đoán anh không bị cận thị, chỉ đeo kính để tạo hình thôi!

Đúng lúc này, nam nhân viên cầm đàn ghita kia bước đến chỗ người chơi piano, giao tiếp với đồng nghiệp bên đó một hồi thì bắt đầu một bài nhạc mới.

Nhạc buồn nhưng Hương lại rất hào hứng. Đó là bài "Mùa Hoa Anh Đào", bài hát mà lúc nhỏ cô rất thích.

Nghe bài này cùng Trần Minh, cô lại nghĩ tới cuộc sống những năm nay của bản thân.

Xung quanh cô mọi người đều bận rộn, không ai có nhiều thời gian để nghe nhạc và xem phim cùng cô. Nhiều đêm cô đi xem phim một mình hoặc đến KTV hát đến tận tờ mờ.

Cô đã sống như vậy rất nhiều năm rồi.

Chưa có ai bước vào trái tim cô. Đúng hơn là khi có người muốn bước vào, cánh cửa trong trái tim ấy sẽ lập tức đóng chặt lại.

Cô dường như đang chờ đợi, chờ đợi một ai đó...

“Cô biết bài hát này à?” Trần Minh nhướng mày hỏi, khi nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên nét mặt của Hương.

"Ừ! Mà anh Trần...” Hương dừng lại: “Đã muộn rồi…”

"Ồ."