Chương 7

Trình Dịch Tu vừa ngước mắt đã thấy Quý Văn Nhiên nâng camera đứng bất động như núi cách đó không xa.

Lão Quý xuất quỷ nhập thần làm người ta hết hồn chim én.

“Má nó Quý Văn Nhiên anh...” Trình Dịch Tu mắng một tiếng, buông Tân Đồng mình đang giữ trong lòng ra.

Tân Đồng xoay người một cái, sử dụng hết tứ chi bò xuống dưới giường, túm chiếc váy bị vén lên, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, cúi đầu không dám nhìn Quý Văn Nhiên.

Trình Dịch Tu dùng môi và răng cởi bỏ khuy áo sơ mi chưa được cởi xong, cổ áo bị kéo gần thấy hết, cũng không biết anh ta đã dùng bao nhiêu sức gặm nhấm, một chuỗi vệt đỏ dài từ cổ đến ngực, rõ ràng vẫn chưa xảy ra chuyện quan trọng kia nhưng lại khiến người ta cho rằng hai người họ đã làm xong cả rồi.

Đến làm công lại suýt nữa lên giường với đàn ông, Tân Đồng cảm thấy công việc của mình sắp xong đời.

Quý Văn Nhiên liếc xéo nhìn Tân Đồng đang chỉ ước mình có thể độn thổ đàng kia, cúi người nhặt một mảnh vải đỏ dùng làm đạo cụ ở dưới đất ném lên đầu cô, che kín mít người cô, chỉ chừa cảng chân còn lộ ra bên ngoài: “Cài khuy áo lại, ăn bận lại đàng hoàng.”

Anh ta nói xong rồi không kiên nhẫn quay đầu nói với Trình Dịch Tu: “Còn anh cởϊ qυầи áo ra nhanh.”

Nếu không phải cần chụp ảnh khỏa thân cho cái tên này thì anh ta cũng sẽ không chọn địa điểm ở nhà mình.

Căn bản Quý Văn Nhiên không muốn nhận công việc này, anh ta hiểu rõ tính tình của Trình Dịch Tu, là một kẻ không đứng đắn, hai người họ hợp tác chưa có lần nào hài lòng, nhưng lại không chịu nổi Phó Vân Châu lên tiếng. Tính tình của Quý Văn Nhiên trong giới cũng nổi tiếng kiêu căng, chẳng thèm nhìn ánh mắt người khác, từng đắc tội không ít người, toàn dựa vào Phó Vân Châu chuẩn bị trước sau, chiếu cố anh ta nên mới không lật thuyền.

Vẫn phải cho Phó Vân Châu mặt mũi.

Tân Đồng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tiếm, đôi tay dưới mảnh vải run rẩy cài khuy áo. Trình Dịch Tu nhìn lại, cô như một chú hamster nhỏ nhích tới nhích lui dưới mảnh vải, cẳng chân lộ ra ngoài vẫn đang đeo chiếc tấc đen cấm dục. Anh ta nhìn cặp chân kia, nhớ lại phần vớ bị xé nát tươm dưới lớp váy, còn có cái huyệt nhỏ mềm mại kia... Nhớ đến đau điếng cả người.

Vật nhỏ đáng yêu như thế, tại sao lại rơi vào tay tên thần kinh Quý Văn Nhiên này chứ? Trình Dịch Tu thở dài, vừa cởϊ qυầи áo vừa tiếc than.

“Xong rồi thì qua đây chỉnh ánh sáng giúp tôi.” Quý Văn Nhiên nói.

Tân Đồng không dám vi phạm, cô lấy mảnh vải làm áo choàng dùng luôn, buộc ở nửa người trên, bắt đầu sắm vai nhân vật người làm.

Trình Dịch Tu nằm trên giường theo hình chữ X, chỉ còn qυầи ɭóŧ là chưa cởi ra. Dáng người anh ta cường tráng, cơ bắp rắn chắc, có cả cơ bụng bốn múi nhìn vào chắc sờ rất đã tay. Một cục hung khí căng phồng dưới bụng nhỏ chiếm cứ qυầи ɭóŧ trắng, nhìn lại vừa sạch sẽ vừa sắc tình.

Quả nhiên nam nữ đều như nhau, qυầи ɭóŧ trắng không gợi lên vẻ dâʍ ɭσạи.

Qúy Vân Nhiên nâng camera nhắm ngay Trình Dịch Tu, tùy tiện ấn nút vào cái. Anh ta nhìn ảnh chụp, kiểm tra độ sáng rồi nói với Trình Dịch Tu: “Đừng nói là anh ỉu xìu nhanh vậy đấy nhé.”

Trình Dịch Tu chống nệm xoay người ngồi dậy, vô tội nhìn gương mặt thối hoắc của Quý Văn Nhiên, nở một nụ cười đầy bất hảo: “Làm ơn đi, khi nãy bị anh hù dọa như vậy, là ai cũng ỉu xìu xuống thôi.”

Quý Văn Nhiên chẳng thèm ngẩng đầu, bắt đầu chỉ huy Tân Đồng: “Nâng giá đèn sang bên trái, sau đó đến chỗ không có ai cởi tất chân ra.”

“Hở?” - Cởi tất chân làm gì?

“Cởi tất chân nhét vào qυầи ɭóŧ anh ta.” Quý Văn Nhiên liếc nhìn Trình Dịch Tu đang ngồi trên giường một cái, trào phúng nhếch môi: “Dươиɠ ѵậŧ nhỏ quá, phải dùng tất chân cho trông đầy đặn hơn chứ sao.”

“Anh có thể suy xét để trợ lý nhỏ của anh cởi vài cúc áo xuống rồi để tôi nắn vài cái.” Trình Dịch Tu cười hì hì nhìn chằm chằm Tân Đồng. Khi anh ta nhìn chằm chằm bạn một cách nghiêm túc, con ngươi sáng ngời chỉ phản chiếu một người là bạn, đôi môi màu đào lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn.

Kiếp trước Tân Đồng một lòng một dạ đặt ở việc ăn uống tiêu tiểu của mình, rất ít khi để ý đến người khác, giao tình giữa hai người họ cũng không sâu.

Hiện giờ nhìn lại, thật ra hai tên này đều là quỷ ấu trĩ.

Tân Đồng yên lặng chế giễu, ba bước cũng thành hai bước chạy ra khoảnh sân khấu đằng sau, kéo tất chân xuống dưới rồi lại chạy về bên cạnh Trình Dịch Tu đưa cho anh ta.

Trình Dịch Tu nhân cơ hội túm chặt cổ tay Tân Đồng, nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên cánh tay trắng nõn của cô.

Quý Văn Nhiên nhìn thấy, mặt không cảm xúc buông camera xuống, thuận tay đưa cho Tân Đồng một cái giá ba chân giản dị: “Cô cầm cái này, nếu anh ta lại không thành thật nữa cô cứ đập lên đầu anh ta, đập chết tôi chịu.”

Tân Đồng run rẩy cầm lấy giá ba chân, im lặng không lên tiếng đặt bên chân mình. Gương mặt như hoa như ngọc này của Trình Dịch Tu đã đăng ký bảo hiểm, quả thật cô không dám ra tay đập.

Còn Trình Dịch Tu lại nhún vai chẳng thèm để ý, cầm lấy tất chân trên tay Tân Đồng, nhét vào qυầи ɭóŧ trước mặt hai người.

Lúc này mới chính thức bắt đầu chụp hình.