Dục Mãn Hạnh Lâm

7/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Kim Le Le. Thể loại : đại thúc thụ, anh tuấn công bình phàm thụ, hiện đại đô thị, ngược tâm, ngược thân. Nam chính của chúng ta bác sĩ nổi tiếng ở vùng quê nghèo lên thành phố mong tìm kiếm được …
Xem Thêm

Chương 6: Đại trừng
Đi theo Lạc Văn đi qua một cái hành lang thật dài, Hướng Nhất Phương không lòng dạ nào thưởng thức cái bức danh họa treo trên tường, đôi giầy bước đi trong đêm tối có vẻ dồn dập và bất an.

Lạc Văn quay đầu lại mắt vẫn như trước nhìn nam nhân, trong đầu hiện lên đồng thời hai hình tượng bất đồng - đại thúc ẩn nhẫn, nam nhân khêu gợi.

"Ở bên trong." Đứng ở cửa một gian phòng, bên trong truyền ra tiếng khóc ẩn nhẫn của đứa trẻ, Lạc Văn ôm tay đứng bên ngoài không tính đi vào.

"Cậu không đi vào sao ?" Hướng Nhất Phương nhìn Lạc Văn hỏi.

"Ta vào làm gì ?" Lạc Văn khinh thường, xoay người hướng hắn khoát tay áo, "Vốn muốn coi trò hay, ai biết nó lại không chịu nổi như thế, lại phá hư hết....... hứ......." Tay bỏ vào túi quần đi về phía phòng ngủ.

Hướng Nhất Phương cũng không trì hoãn, đi vào liền thấy Tiểu Liễu đang cắn răng nhịn đau nằm trên giường, trên thân mình trần trụi bị phủ đầy vết cắt đỏ, trên làn da trắng noãn lộ ra xấu xí mà đáng sợ, cảm giác chua xót lập tức trào lên.

"Tiểu Liễu, làm sao vậy, đau thế nào ?" Chạy tới đắp cái chăn lên đứa trẻ, Hướng Nhất Phương thân thiết hỏi, Tiểu Liễu chỉ chỉ thắt lưng một mảng xanh tím, giật giật môi đau đến nói không ra lời.

Hướng Nhất Phương vội trấn an : "Thắt lưng đau không ? Không có việc gì, giao cho tôi là được rồi, nhắm mắt lại, hết thảy sẽ hết, tỉnh ngủ thì sẽ hết." Nam nhân vuốt dương trì huyệt trên tay Tiểu Liễu, thanh âm ôn nhu nhu câu nước chảy róc rách tiến vào trong lòng đứa trẻ, thắt lưng tựa hồ cũng không đau, mí mắt cũng trở nên thật nặng, tiếng tức nở cũng nhỏ dần.

"A........ sao được ?" Một nam nhân giống hồ ly híp đôi mắt cao thấp đánh giá Hướng Nhất Phương, cười nói, "Đem nó gọi tỉnh đi, tôi còn chưa chơi đủ mà ! Đúng không, Lạc tiên sinh ?"

"Ừm, đánh thức đi." Ngồi ở sô pha Lạc Tư khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Chơi ?" Liên tưởng tới vết thương trên người Tiểu Liễu, Hướng Nhất Phương nắm chặt bàn tay, nhìn Lạc Tư trầm giọng nói : "Lạc tiên sinh, Tiểu Liễu hiện tại thân thể nào có thể...... cậu ấy cần nghỉ ngơi, cậu ấy còn nhỏ, không thể buông tha cho cậu ấy sao ?"

"Đủ rồi." Lạc Tư đột nhiên cao giọng nói, một đôi mắt lạnh như băng dừng lại trên người Hướng Nhất Phương, "Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ thường phải không ? Đây là do chính Tiểu Liễu tự nguyện, tôi....... chưa bao giờ bức nó làm gì. Ngược lại, vẫn là chính nó không ngừng cầu xin muốn hầu hạ người khác."

"Đúng nha ! Đúng nha !" Gã hồ ly vô tội vuốt vuốt tay, "Ta chính là cho nó tiền, một món năm vạn mà chơi được có một nửa thì thân cường đại nam nhân như ta làm sao bây giờ đây ?" Chỉ chỉ hạ thân của chính mình, gã hồ ly thấp giọng nở nụ cười.

"Chẳng lẽ....... sẽ không có biện pháp khác sao ?" Nhìn thấy đứa trẻ ngủ thật ngon, Hướng Nhất Phương vô luận như thế nào cũng không muốn đánh thức Tiểu Liễu, huống chi sau khi tỉnh lại lại đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy !

"Cũng không phải không có........." Lạc Tư bắt chéo hai tay thú vị nhìn Hướng Nhất Phương, "Người bạn này của tôi trùng hợp cũng là bác sĩ, nghe nói ngài là trung y cũng rất tò mò nhìn một chút xem là người như thế nào, đương nhiên là, quyền quyết đinh ở ngài."

"Cái.......cái gì ?" Hướng Nhất Phương có chút không hiểu ý trong lời Lạc Tư, khẽ mở miệng nhìn Lạc Tư.

"Nha ! Phản ứng thật đáng yêu ! Rõ ràng là cái đại thúc, lại làm ra vẻ đáng yêu như vậy, quả nhiên là thú vị !" Gã hồ ly nắm lấy cằm mình, tà tà cười nói, "Ta còn chưa từng cùng đại thúc chơi đùa ! Không bằng như vầy đi, nửa đêm đến sáng ngươi liền giúp ta, tiền cho Tiểu Liễu ta sẽ không lấy lại, ngược lại ta còn sẽ cho ngươi cũng món năm vạn giống như vậy ! Nghe nói ngươi gần đây cũng thực thiếu tiền !"

"Thế nào ? Đề nghị của ta không tồi chứ ? Ngươi vừa có tiền lại vừa có thể giúp thằng nhóc kia." Con mắt dài nhỏ chiếu ra sắc mặt tái nhợt của nam nhân, gã hồ ly ôm tay đợi nam nhân lựa chọn

"Như vậy........ hai vị chơi vui vẻ, tôi không quấy rầy." Đem hai người qua một gian phòng mới, Lạc Tư lộ nụ cười tao nhả lúc đi ra ngoài. Nam nhân này, thật đúng là đáp ứng rồi.

Cơ mà, cũng không nên bị Hắc Ngân chơi đến phá hư nha !

Trong phòng, Hắc Ngân tự mình rót một ly hồng rượu tinh tế nhấm nháp, đứng nhìn nam nhân đang thất thần trong phòng, cười đến xán lạn : "Cũng..... sao lại câu nệ như vậy ? Thả lỏng thả lòng nào ! Đúng rồi, ngươi tên là gì, đại thúc ?"

"Hướng Nhất Phương."

"A ! Thật hâm một nha ! Thanh âm trầm thấp mà lại từ tính đến vậy, thực sự làm cho người ta say mê." Ngón tay dài nhỏ ở trên thân nam nhân vạch tới vạch lui, Hắc Ngân cười lạnh ra lệnh : "Nghe tốt lắm, ta không thích phản kháng, chỉ cần ngoan ngoãn, không cần lộn xộn là được, ừm ? Trả lời ta, nghe rõ rồi chứ ?"

"Biết." Hướng Nhất Phương thản nhiên đáp, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm thành quyền. Hắn, không thể không đáp ứng.

Uống một ngụm cạn cái chất lỏng màu đỏ, đôi chân dài hiện lên trên mặt cái cốc trong suốt thành hai mảnh nhỏ. Ngón tay dài nhỏ theo mặt sau nam nhân chạy xuống cái mông mẫn cảm, nhìn đến Hướng Nhất Phương lơ đãng run rẩy, Hắc Ngân cười khẽ một tiếng rồi đưa tay về, từ trong túi quần lấy ra một con dao phẫu thuật.

"Ta a, là một bác sĩ Tây y." Dao nhỏ lạnh lẽo nhẹ nhàng quát quát trên cái gáy của nam nhân, nhẹ nhàng cắt ra từng mảnh áo trắng, lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong, mũi dao lạnh lẽo chần chừ lưu lại trên đầṳ ѵú màu phấn hồng. "Làn da thật khá nha, không thể tưởng được, vô cùng sáng bóng."

Gắt gao cắn môi, Hướng Nhất Phương tận lực không cảm thụ nỗi uy hϊếp lưỡi dao sắc bén đang ở trên người mình.

Đôi tay cầm dao một lần nữa thu hồi, Hắc Ngân cười vô tội : "Phát run vậy ! Ngượng ngùng à, cái dao kia dọa chết ngươi đi ? Ta nha, kì thật đối với trung y không có gì hứng thú. Cái loại buồn cười gì đó, bất quá là rác rưởi mà thôi, rác rưởi giả thần giả quỷ !"

"Kia không phải rác rưởi ! Trung y là quốc túy, cho dù ngươi học Tây y, cũng không thể đã quên tổ tông của chính mình ! Kẻ chỉ biết lấy người khác đùa giỡn làm vui, là không thể biết nó bác đại tinh thâm ! Căn bản không đủ xưng là thầy thuốc !" Hướng Nhất Phương đột nhiên phản bác làm cho Hắc Ngân kinh ngạc.

Nụ cười của gã hồ ly lạnh xuống, "bốp" một tiếng, Hướng Nhất Phương đột nhiên bị Hắc Ngân hung hăng tát một cái lảo đảo trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu đỏ, kính đen cũng bị rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy nam nhân cư nhiên từ trên mặt đất đứng lên sờ soạng kính mắt, Hắc Ngân cười lạnh hai tiếng hai bước đi tới đem kính mắt giẫm nát ở dưới chân, trên cao nhìn xuống nói : "Ta nói, không được phản kháng ta ! Trung y ? Hừ ! Ngay cả hai mắt của mình đều bảo hộ không được cũng có thể xưng là thầy thuốc ? Quả thực là rác rưởi !"

Hướng Nhất Phương thân mình cứng đờ, nghĩ muốn pahrn bác nhưng không có nói lại, hắn vốn không phải mồm miệng sắc bén, huống chi, tựa hồ có thể đoán trước nếu tiếp tục sẽ ẩu đả với gã hồ ly, cơ mà như vậy cũng tốt, bị đánh cũng tốt hơn so với nhục nhã, chỉ cần đủ từ đây tới sáng là có thể........

"Không nói à ? Ha hả......" Hắc Ngân ôm đồm nắm tóc Hướng Nhất Phương khiến cho nam nhân gian nan ngẩng đầu lên đến, ngay lúc gã nắm tay lại muốn đánh xuống đột nhiên ngừng lại.

Hướng Nhất Phương nhắm mắt chờ đợi vẫn không thấy nắm tay đánh lên mặt, mở mắt ra thì thấy cặp mắt giảo hoạt của Hắc Ngân chiếu ra bộ dáng của chính mình, người này...... là mình sao ?

"Thật..... lấy mắt kính ra thật không tồi ! Thật là, thiếu chút nữa hủy diệt khuôn mặt anh tuấn này rồi !" Hắc Ngân dùng sức lôi kéo tóc Hướng Nhất Phương khiến nam nhân tới gần gã, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ góc mi, tán thưởng "Thực ngọt, thực thơ,, kế tiếp, làm cho ta hảo hảo yêu thương ngươi đi, khêu gợi đại thúc."

Thêm Bình Luận