Chương 1
Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được.
Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha.
Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón:
“A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?”
“Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay.
“Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?”
Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết sức của ông đã làm mái tóc đen mềm mại của Bạch Vĩnh rối tung lên, dấu hồng ấn trên làn da trắng nõn do không thường ra ánh sáng mặt trời càng hiện rõ ràng hơn. Lấy tay lau đi chút tơ máu ở khóe miệng, ánh mắt Bạch Vĩnh lại càng ảm đạm, khuôn mặt vốn bình thường lúc này đây lại trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp.
“Thiếu chút nữa quên luôn đi mua thuốc lá.”
Vừa nói Bạch Vĩnh vừa mang theo chút bất đắc dĩ mà chậm rãi đi vào trong vườn hoa.
“Xin ngài cẩn thận suy nghĩ lại!”
“Không cần.”
“Nói thế nào thì Tiểu Vĩnh cũng là cháu của ngài mà.”
“Cái tên tạp chủng kia không xứng làm cháu ta! Bạch quản gia, chú ý thân phận của ngươi. Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được.”
Vốn đang đưa lưng về phía quản gia, đột nhiên lão gia xoay người lại trừng mắt nhìn hắn.
“Vâng…. đúng vậy, tôi hiểu rồi, lão gia.” Tay vô thức mà nắm chặt lại, quản gia hơi run trả lời.
“Ngươi cũng không cần phải trưng cái bộ mặt sinh ly tử biệt đó với ta, ta đã viết một tấm ngân phiếu rồi, số tiền này đủ để hắn sống cả đời.”
Lão gia mỉa mai tươi cười, sau đó xoay người chậm rãi rời đi:
“Nhớ cho kỹ, đừng để hắn xuất hiện tại Lâm gia một lần nào nữa.”
Đợi lão gia đi, Bạch quản gia mới chậm rãi cúi đầu, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy.
“Đây là máu mủ tình thâm sao….. ha ha ha …”
Bạch quản gia ngửa mặt lên trời cười to, trong phút chốc lại cuộn mình lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Vĩnh, Vĩnh, xin lỗi…”