Chương 7

Gia tiểu thư đã bị gϊếŧ chết.

Không ai biết tại sao nàng chết. Chỉ biết vớt được xác nàng trong đầm sen của Phong thái phi.

Gia tiểu thư là hài tử của quan tứ phẩm Lễ Bộ thượng thư, việc nàng thi thoảng vào cung thăm nom các thái phi phi tử cũng là chuyện bình thường. Hơn hết, nàng còn được hoàng đế ban hôn cùng Kim tướng quân, sắp trở thành nhất phẩm phu nhân.

Ai ngờ, hồng nhan bạc phận.

|

"Ái khanh, sao hôm nay lại chủ động tới tìm ta thế?" Đôi mắt Điền Chính Quốc ẩn chứa phong tình, tựa cằm trên tay, mỉm cười dịu dàng nhìn Kim Tại Hưởng.

"Tất cả ra ngoài!" Kim Tại Hưởng gầm lên khiến toàn bộ các thái giám cung nữ đều khϊếp sợ.

"Cái này..." Ngô tổng quản chắp tay, bối rối.

"Cứ làm theo lời y đi." Điền Chính Quốc nghiêng đầu, ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt đẹp đẽ trước tầm mắt.

"Kim Thuỵ Thiên."

Lại nữa rồi.

Điền Chính Quốc thở dài: "Ái khanh, ta không phải lúc nào cũng sẽ lựa chọn tha thứ cho ngươi."

"Ngươi đã gϊếŧ Gia Ý Uyển?" Kim Tại Hưởng nghiến chặt nắm tay, cảm tưởng có thể nghe ra tiếng răng rắc.

"Gia Ý Uyển?" Điền Chính Quốc nghe xong thì đơ ra một lúc rồi mới định thần: "Gia tiểu thư? Không hề, việc gì ta lại phải gϊếŧ nàng?"

"Kim Thuỵ Thiên. Ngươi làm ra chuyện hoang đường kia đã khiến ta kinh tởm vạn lần. Sau đó ngươi vẫn gϊếŧ nàng? Hoá ra lời nói từ bậc đế vương cũng chỉ có chừng ấy trọng lượng mà thôi."

Lúc này, Điền Chính Quốc mới thật sự hoảng sợ. Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt vỡ vụn: "Ngươi nhất định cho rằng ta đã gϊếŧ nàng?"

"Ngoài ngươi, thì còn ai?" Kim Tại Hưởng nhếch mép.

Đây là nụ cười duy nhất y dành cho hắn trong suốt hơn bốn năm nay. Nhưng đau đớn thay, chẳng giống nụ cười mà ngay cả trong giấc mơ hắn cũng trông thấy.

"Tại Hưởng. Ngươi nghe ta giải thích đi. Ta thật sự không có làm gì nàng. Ta còn không biết rằng tên nàng là Gia Ý Uyển." Cổ họng lúc này khô khốc.

Mẫu thân, con đau quá.

Con nghẹn, con nghẹn tới khó thở. Ánh mắt y thế kia, chính là không để lời con nói vào tai, không một chút tin tưởng, không một chút tin tưởng...

Kim Tại Hưởng lúc này đã tiến đến rất gần. Y nắm lấy hoàng bào, xô thẳng những tấu chương rơi lăn lóc xuống dưới đất.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Điền Chính Quốc, y xé rách mảnh áo thêu chỉ vàng lại điểm xuyết chỉ bạc, những mẩu vải vụn cứ thế lả tả rơi xuống, mà cơ thể hắn thì phơi bày trần trụi.

Chuyện hoang đường kia mới chỉ xảy ra đêm ngày hôm qua, thế nên Kim tướng quân chỉ cần một cái đẩy đã vào được toàn bộ.

Điền Chính Quốc đón nhận đột ngột, ngửa cổ trợn mắt.

"Ngươi muốn? Vậy ta cho ngươi! Ta cho ngươi Kim Thuỵ Thiên!"

Tiếng y gầm lên, cảm tưởng có thể lập tức giật tung tất cả những cánh cửa. Phơi bày hình ảnh hoàng đế dũng mãnh uy nghiêm, giang chân nằm trên tấu chương, để nam nhân hung bạo cưỡng bức.

Máu tươi nhỏ giọt, rơi tí tách xuống hoàng bào tả tơi.

Đôi mắt Điền Chính Quốc cứ mở lớn như vậy, không một tiếng kêu, chẳng một tiếng rên, đau tới tê liệt.

Chỉ có hai hàng nước mắt ồ ạt chảy xuống, chảy ướt cả phần tóc mai đen bóng.

Lại nhớ tới năm đó, thiếu niên mười lăm tuổi ôm cái lò sưởi nho nhỏ, dúi vào hai bàn tay lạnh ngắt của tiểu nam hài mười ba tuổi, nói với giọng điệu dịu dàng: "Cho đệ, đệ ôm đi."

"Hưởng ca ca. Cái này ấm quá." Tiểu nam hài híp mắt mà cười, sờ lò sưởi có mùi than thơm nức, đôi mắt hấp háy như chứa vạn vì sao, nhìn thiếu niên chăm chú.

"Ca ca biết cái này còn ấm hơn." Thiếu niên nhích tới gần, mỉm cười tinh nghịch.

Tiểu nam hài đã hiểu ra rồi, đôi má phấn nộn bất chợt đỏ hồng, giọng nói nhẹ tênh: "Ca ca. Ôm."

Thiếu niên chỉ đợi có thế là ôm chầm lấy tiểu nam hài, cọ cái mũi đỏ au lên bờ má căng tròn, giờ đây đã mát lạnh vì tiết trời.

"Nguỵ phi không cho đệ lò sưởi hả?" Giọng thiếu niên không vui, giống như đang hỏi tội.

"Không phải. Nội vụ phủ không đưa bọn đệ nhiều than. Bình thường có bao nhiêu Nguỵ nương đều dành cho đệ hết. Nhưng mấy ngày này Nguỵ nương bị bệnh rất nặng. Đệ phải nhường nàng dùng. Đệ là nam tử hán đại trượng phu, chút chuyện cỏn con này làm sao gây khó được cho đệ." Tiểu nam hài dẩu mỏ nói.

"Vậy sau này, mỗi ngày ta đều đưa cho đệ một lò?" Thiếu niên lắc lư mở lời.

"An thân vương có nhiều than đến thế sao?" Tiểu nam hài nhắc đến huynh trưởng của thiếu niên, cau mày thắc mắc.

"Nhiều. Rất nhiều. Rất rất rất nhiều." Thiếu niên buông tiểu nam hài ra, vòng một vòng lớn trong không trung để diễn tả sự khổng lồ của cái lò than nhà mình.

"An thân vương có chê đệ phiền không?" Tiểu nam hài tựa lên đầu gối.

Thiếu niên vòng tay tiếp tục ôm tiểu nam hài, lắc đầu liên tục: "Ca ca không phiền. Huynh trưởng cũng không phiền."

Tiểu nam hài yên lặng, nhìn chăm chú khuôn mặt bừng sáng của thiếu niên, giọng nói nhu thuận ngoan ngoãn: "Ca ca, có ca ca thật tốt."

Thiếu niên cười hì hì, nụ cười đặc trưng vô cùng, đột ngột giơ ba ngón tay lên trời: "Ta, Kim Tại Hưởng, xin thề, từ nay về sau sẽ luôn bảo vệ cho Điền Chính Quốc. Không bao giờ làm đệ đệ chịu khổ. Không bao giờ làm đệ đệ phải buồn. Không bao giờ khiến đệ đệ đau. Đặc biệt, ăn bánh luôn phải chia cho đệ đệ một nửa!"

Tiếng cười khúc khích của hai hài tử vang lên trong đêm tuyết buốt giá, nhưng sao mà ấm lòng.

Còn ngay giờ khắc này, căn phòng có lò sưởi ấm áp, đổi lại, lòng hắn lạnh căm.

Là kẻ nào đã gϊếŧ chết thiếu niên năm đó rồi?

Mau trả lại cho hắn.

Trả cho hắn đi.

Trả lại...