Mi mày cau chặt, cảm nhận được tin tức tố vốn đã yên tĩnh rất lâu của mình lại có dấu hiệu thức tỉnh, giống như những lần kỳ phát tình đến trước khi bị đánh dấu, Thời Niệm liền giận dữ mắng mỏ :“Thằng chó…”
Chỉ là, Thời Niệm có lẽ cũng đã quá mức xem thường mức độ bỉ ổi của gã khốn này. Bởi vì lúc này, dưới ánh mắt muốn gϊếŧ người của cậu, gã đã lấy ra một chiếc điện thoại, lung lay trước mặt cậu.
“Nếu mày muốn thứ này ngày mai xuất hiện khắp trên diễn đàn trường thì cứ mắng chửi tiếp đi…”
Con ngươi co rụt lại, Thời Niệm quả thật là không thể ngờ được, trong tay Triệu Khai Minh thế mà lại có thứ này…
Ảnh chụp giấy khám sức khoẻ của cậu khi đến bệnh viện khám thai ngày hôm đó.
Bên trên không chỉ có hình, tên và căn cước công dân của cậu, mà ngay cả giới tính Omega cũng đều được ghi vô cùng rõ ràng…
“Sao mày lại có được tấm ảnh này? Mày dám xem trộm tài liệu cá nhân của tao? Đó chính là phạm pháp! Tao sẽ kiện mày cùng với cái bệnh viện khốn kiếp kia…”
Đứng trước sự đe doạ của Thời Niệm, hoàn toàn không xem ra gì, thậm chí, Triệu Khai Minh còn cảm thấy rất hưng phấn :“Được thôi, vậy thì kiện đi, nếu không sợ việc mình là một Omega bị mọi người biết được, thì mày cứ tự nhiên.”
Nói đến đây, Triệu Khai Minh lại không thể không cảm khái vận khí của mình quả thật là tốt đến thái quá.
Cả Nam Kinh này có biết bao nhiêu bệnh viện lớn lớn nhỏ nhỏ, hết lần này đến lần khác, Thời Niệm lại cứ đến bệnh viện mà cậu gã mở, hơn nữa, còn đúng lúc bị gã bắt gặp được.
Ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy Thời Niệm thất hồn lạc phách đi ra khỏi bệnh viện, trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, gã liền đã dựa vào thân phận của mình, không chút khó khăn liển lấy được hồ sơ khám bệnh của cậu, còn thuận tay dùng điện thoại chụp lại làm bằng chứng.
Hô hấp ngày càng dồn dập, Thời Niệm liền siết chặt nắm đấm, muốn cướp lấy điện thoại của gã, không ngờ rằng, lại bị gã dùng tin tức tố trấn áp.
“Muốn xóa thứ này sao? Được thôi, cứ xóa đi, dù sao trong tay tao vẫn còn hồ sơ bệnh án của mày cùng với vô số bản sao lưu trong máy tính.”
Từ trước đến nay, bởi vì chỉ đối đầu với nhau trong trường học, nên ở trước mặt cậu, Triệu Khai Minh cũng chưa từng phóng thích tin tức tố bao giờ.
Dù sao, đó là một hành vi không chỉ vi phạm kỷ luật của nhà trường, mà còn có thể bị xem như phạm tội.
Thế nhưng, bây giờ là ở ngoài, hơn nữa đã biết được bí mật Thời Niệm là Omega, Triệu Khai Minh hiển nhiên cũng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, bắt đầu dùng tin tức tố vây khốn cậu lại.
Không biết có phải bởi vì đã bị Chương Hàng Vũ đánh dấu hay không, thời khắc này, tin tức tố có mùi hương giống như gỗ tùng của Triệu Khai Minh lại chỉ khiến Thời Niệm cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Chỉ là, dù cho cậu có khó chịu thế nào, tin tức tố của gã vẫn cứ giống như ruồi bọ, không ngừng lan tỏa trong không khí, khiến đầu óc cậu choáng váng, mê mang,
cơ thể của Omega cũng bắt đầu không chịu nghe lời, bị thiên tính áp chế mà vô thức muốn khuất phục trước Alpha.
Hai chân hơi khụy xuống, ngã ngồi xuống đất, Thời Niệm liền cảm thấy phần bụng dưới có chút nhói đau, tựa hồ là đứa bé trong bụng cũng đang rất bài xích tin tức tố của Alpha xa lạ này.
Ánh mắt trở nên mơ hồ, lúc này, cả người nóng rần, hơi thở của Thời Niệm cũng đã trở nên dồn dập hơn đôi chút. Từ trong tuyến thể, tin tức tố vị mật ong lại càng mất khống chế, bắt đầu lan ra giữa không trung, ngọt ngào đến mê người.
Vốn chỉ là muốn nhục nhã Thời Niệm để trả thù, nhưng thời khắc này, cảm nhận được tin tức tố thơm ngát của Omega đang động tình, Triệu Khai Minh cũng đã không kiềm lòng được mà xuất hiện phản ứng.
Nhìn xem gương mặt từng khiến mình chán ghét đang ửng đỏ như hoa đào, mềm mại tựa nước này, gã cũng không thể không thừa nhận một chuyện…
Đối phương thật sự rất đẹp.
Tuy rằng không giống những Omega khác, nhưng vẫn là Omega có gương mặt xinh đẹp nhất mà gã từng thấy.
Thậm chí, đám tình nhân là minh tinh, võng hồng của gã cũng đều có chút không sánh bằng, mang theo một loại cảm giác đặc biệt khác lạ.
Đại khái giống như người ăn thanh đạm lâu ngày, đôi khi cũng sẽ không nhịn được mà muốn nếm thử món cay.
Nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, Triệu Khai Minh liền tham lam hít lấy tin tức tố của Thời Niệm.
Sau khi cất điện thoại vào liền không chờ đợi được, nhanh chóng kéo khóa quần của mình xuống, phóng thích đồ vật tím sẫm đã sớm cứng rắn kia ra.
Hơi ưỡn hông, đưa thứ buồn nôn đó đến trước mặt Thời Niệm, gã đã có chút sốt ruột liếʍ liếʍ môi :“Muốn tao không vạch trần chuyện đó cũng được thôi, bây giờ mày cứ há miệng ra, phục vụ đến khi nào tao vừa lòng thì thôi.”
“Sau đó cùng tao tới khách sạn, tự mở chân ra cho tao làm, tao sẽ bỏ qua cho mày.”
**Ai đó cho mượn cái kéo đi, please!