Chương 47: Ra Mắt Cha Mẹ.

Năm phút sau, đích thân vào bếp, loay hoay một hồi, cũng không để hắn đợi lâu, Thời Niệm rốt cuộc đã bưng ra một tô mì nóng hổi kèm với một quả trứng luộc đã được bóc vỏ.

Sợ rằng một đại thiếu gia như hắn sẽ chê bai, Thời Niệm cũng chỉ có thể mở miệng nói trước :“Thời gian gấp rút nên chỉ có thể nấu được như vậy, mày chịu khó ăn tạm đi…”

Vẫn chưa kịp dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thời Niệm, một câu cũng không nói, Chương Hàng Vũ liền đã bắt đầu chuyên chú ăn mì.

Rõ ràng chỉ là một tô mì vô cùng bình thường, nhưng lúc này, Chương Hàng Vũ lại ăn đến giống như là sơn hào hải vị.

Cho đến khi gắp quả trứng luộc kia lên, ánh mắt hắn rốt cuộc mới chợt ngưng lại, biểu tình hồi ức đó, khiến Thời Niệm nhìn thấy cũng không khỏi nghi hoặc.

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, chỉ là trước kia khi còn ở cô nhi viện, cũng chỉ có cuối tuần, em mới có thể được ăn món này.” Giây phút thất thần qua đi, Chương Hàng Vũ cũng đã lập tức mỉm cười, trấn an Thời Niệm.

Tiếc rằng, lời nói tựa như bâng quơ này của hắn, lại vô tình khiến đáy lòng cậu cảm thấy nặng trĩu :“Vậy thường ngày thì sao? Mày đều ăn những gì?”

“Đa phần là cháo trắng hoặc mì gói.” Hồi tưởng lại một chút, Chương Hàng Vũ liền thản nhiên lắc đầu :“Nhưng nghĩ kĩ lại thì, thức ăn mỗi ngày thật ra cũng chẳng có gì là khác nhau cho lắm.”

“Chỉ là cuối tuần có thêm một quả trứng, còn ngày bình thường thì không có mà thôi.”

Nhớ tới dáng người gầy đến trơ xương của đối phương năm đó, Thời Niệm nhất thời liền trầm mặc, cảm xúc cũng có chút suy sụp, khiến bầu không khí đều trở nên đè nén, không vui.

Nếu sớm biết được những gì mà hắn đã phải trải qua, thì cái ngày của 9 năm về trước đó, cậu nhất định đã không chút do dự nắm lấy tay hắn.

Tuy rằng có lẽ vẫn sẽ không thể thay đổi được gì, nhưng chí ít, cậu vẫn có thể để hắn có được một tia ấm áp, không cần phải đơn độc một mình, vượt qua tháng ngày tăm tối, lạnh giá kia.

Cảm nhận được ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc trên trán, ngờ vực ngẩng đầu, Chương Hàng Vũ liền phát hiện, Thời Niệm giờ phút này đang dùng một ánh mắt rất day dứt nhìn mình.

Trong mắt cậu không có vẻ xấu hổ như thường ngày, lại càng không có sự giận dữ, cáu gắt, thứ duy nhất còn sót lại, cũng chỉ có sự dịu dàng, chân thành, tựa như một ngọn lửa nhỏ, có thể đem hắn hòa tan.

Cậu vén tóc mái của hắn lên, chậm rãi sờ vào vết sẹo xấu xí kia, mang theo sự thương tiếc không thể che giấu được.

Động tác rất nhẹ, dường như là sợ làm đau hắn.

Dù cho thâm tâm đã bị sự nhu tình này làm tan chảy đến rối tinh rối mù, nhưng trong vô thức, Chương Hàng Vũ vẫn muốn né tránh mà nghiêng đầu :“Đừng nhìn, rất xấu…”

Hôm đó chủ động để cậu chạm vào vết sẹo, cũng chỉ là hành vi trong lúc tức giận, cộng thêm việc mắt của cậu đã bị che kín.

Nhưng hôm nay lại bị cậu quang minh chính đại nhìn chăm chú như vậy, cảm giác tự ti trong lòng hắn cũng đã bắt đầu không khống chế được mà tràn ra, sợ hãi vết sẹo xấu xí này dọa đến cậu.

“Đúng thật là rất xấu.”

Không chút do dự gật đầu tán đồng, đối diện với gương mặt trốn tránh của người nào đó, Thời Niệm liền không chút do dự cúi đầu, đặt lên trán hắn một nụ hôn :“Nhưng không sao…”

“Như vậy liền không xấu nữa.”

Dù Chương Hàng Vũ không nói, nhưng thân là giáo bá thường xuyên ức hϊếp người khác, Thời Niệm vẫn biết rất rõ, bởi vì vết sẹo này, dù cho có là Alpha đi nữa, thời gian qua, hắn nhất định cũng sống không dễ dàng gì.

Có khả năng là bị bạn bè cô lập, châm chọc, ra đường lại bị người chỉ chỏ, chèn ép, thậm chí là bị chính thân nhân của mình ghét bỏ…

Chẳng trách lúc nào cũng để tóc mái che phủ trán như vậy.

“Được rồi, mì sắp nguội rồi, mau ăn đi.”

Nhìn thấy thời gian không còn sớm, biết là cha mẹ mình sắp về đến nhà, ngay khi Chương Hàng Vũ vừa ăn xong, Thời Niệm cũng đã không hề do dự mà ‘đuổi’ hắn đi.

Có chút bất đắc dĩ, nhưng dưới sự kiên trì của Thời Niệm, người nào đó cũng chỉ có thể ảo não dắt xe ra về. Chỉ là, trước khi cậu đóng cửa, hắn vẫn là không kiềm lòng được mà truy hỏi :“Ba tháng nữa anh liền sẽ tốt nghiệp rồi, có đúng không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Nhẹ giọng đáp, nhưng Thời Niệm lại không ngờ được rằng, người đối diện sẽ đột nhiên nói ra một câu như thế…

“Đợi anh tốt nghiệp rồi, em liền sẽ đưa anh đến gặp cha mẹ em.”

“Cái gì?” Suy nghĩ trong nháy mắt liền trở nên rối loạn, Thời Niệm đã có chút không dám tin vào lỗ tai mình :“Chuyện này…có phải là quá nhanh rồi không?”

Dù sao, cậu và hắn cũng chỉ mới xác định quan hệ mà thôi.

Đã sớm ngờ tới Thời Niệm sẽ có phản ứng như vậy, nên Chương Hàng Vũ cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Việc duy nhất hắn làm đó chính là rũ mắt, nhìn chằm chằm vào vùng bụng bằng phẳng của cậu, bình tĩnh trần thuật.

“Chưa nói đến việc em đã chờ đợi anh trong suốt 9 năm…”

“Thì đến giờ phút này rồi, anh vẫn cảm thấy quá nhanh sao?”

“Em có thể đợi, anh cũng có thể đợi, nhưng đứa bé thì không thể.”

Nói tới đây, nét mặt của Chương Hàng Vũ liền không khỏi có chút thất vọng :“Chẳng lẽ…anh không muốn gặp cha mẹ em?”

“Đương nhiên không phải rồi…” Vội vã giải thích, nói đến đây, Thời Niệm liền không khỏi cảm thấy ngượng ngùng mà cúi đầu, lí nhí bổ sung :“Chỉ là tao có hơi hồi hộp, sợ rằng cha mẹ mày sẽ không thích tao…”

Không phải Thời Niệm tự hạ thấp chính mình, nhưng cậu biết rất rõ, chỉ cần là gia đình danh giá, khẳng định đều sẽ không muốn con trai mình qua lại với một Omega như cậu, càng đừng nói tới chuyện kết hôn.

Nhìn ra sự lo lắng của người trước mặt, Chương Hàng Vũ rất nhanh liền đưa cho cậu một liều thuốc an thần, dịu dàng đảm bảo :“Đừng sợ, em đã nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ biết rồi.”

"Họ chắc chắn sẽ rất thích anh."

**Ngọt ngào vài chương để tiếp tục Drama thôi.