Chương 46: Ngày Càng Không Biết Xấu Hổ.

“Vậy sau đó thì sao? Mày cũng không biết mượn điện thoại của người khác à?”

Đứng trước sự truy hỏi của Thời Niệm, sợ cậu tiếp tục hiểu lầm, Chương Hàng Vũ cũng chỉ có thể ảo não giảng giải :“Lúc đó em chỉ một lòng một dạ muốn gặp anh, đầu óc đều rối tung cả lên, không suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy…”

“Cho nên, khi phát hiện điện thoại tắt máy, việc đầu tiên em làm đó chính là lập tức bắt xe đến sân bay, bay về nước gặp anh.”

“Bay về nước?” Từ trong lời nói của hắn nắm bắt được rất nhiều thông tin, Thời Niệm liền nhíu mày :“Tối hôm qua mày đang ở nước ngoài à?”

“Đúng vậy, mấy ngày gần đây em bận ra nước ngoài để xử lý công việc, cho nên mới không có thời gian liên lạc với anh.” Nói nói, Chương Hàng Vũ liền bắt đầu ấm ức kể khổ :“Em đã ngồi máy bay suốt đêm, tổng cộng hơn mười giờ đồng hồ không ngủ không nghỉ…”

“Cơm nước đều chẳng ăn một ngụm, máy bay vừa hạ cánh cũng đã lập tức chạy tới tìm anh rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Thời Niệm lúc này cũng đã nghĩ tới một chuyện. Đó chính là kể từ khi bị bắt vào đồn cảnh sát đến giờ, hắn giống như cũng chưa ăn được gì…

Nói như vậy, chẳng phải là đã nhịn đói gần một ngày một đêm rồi sao?

Có lẽ là đầu óc nóng lên, Thời Niệm cũng không biết, chính mình tại sao lại mở miệng, chủ động nói ra lời đó :“Đến nhà tao đi, tao tìm món gì đó cho mày ăn.”

Nói xong, Thời Niệm lại cúi đầu im lặng, nhưng phản ứng của cậu cũng đã xem như gián tiếp nói cho Chương Hàng Vũ biết, cậu đã tạm tin tưởng và tha thứ cho hắn.

Mặc dù vui mừng, nhưng bản thân Chương Hàng Vũ vẫn biết rất rõ, lần nhượng bộ này, có lẽ chính là giới hạn cuối cùng của Thời Niệm.

Nếu sau này, hắn còn lừa gạt, tổn thương cậu thêm bất kì lần nào nữa, cậu nhất định sẽ không chút do dự đem nội tâm của mình khóa kín, bọc đầy gai nhọn, lại ép buộc bản thân vĩnh viễn rời xa hắn.

“Thời Niệm, khi nãy, sao anh lại ngơ ngác nhìn tên kia vậy? Chẳng lẽ, anh tưởng rằng tên đó chính là em à?” Nhớ đến chuyện này, Chương Hàng Vũ có thể nói là vừa buồn cười lại vừa đố kị, dù sao, lần đầu tiên gặp hắn, cậu đều chưa từng lộ ra biểu tình ngẩn ngơ đó đâu.

Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc, gương mặt Thời Niệm liền đã không khống chế được mà ửng hồng, thẹn quá hóa giận nói :“Chuyện đó…còn không phải là do mày bình thường luôn tiêu tiền như nước hay sao?”

“Ai mà ngờ được, lần đầu tiên hẹn hò, một đại thiếu gia như mày lại đạp chiếc xe đạp cũ kĩ như thế này kia chứ? Bảo tao làm sao lại có thể không nhận nhầm được?”

“Thật ra, nếu có thể, em cũng không muốn chạy xe đạp đến nơi hẹn như vậy đâu, chỉ là biết làm sao bây giờ, em lại không biết lái xe, ngay cả bằng lái đều không có…” Nói ra những lời này, ngay cả một người có da mặt dày như Chương Hàng Vũ cũng đều không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Quả nhiên, đúng như dự đoán, Thời Niệm đã lập tức kinh hô :“Hả? Mày thật sự vẫn chưa có bằng lái à? Ngay cả lái xe ô tô cũng không biết?”

Nếu cậu nhớ không lầm, tên đáng ghét này giống như cũng đã hơn 20 tuổi rồi nha.

“Vậy xe máy, xe điện gì đó thì sao? Đừng nói là…” Nửa câu sau cũng chưa nói hết, nhưng nhìn thấy đối phương im lặng lắc đầu, Thời Niệm liền đã có được đáp án mà mình muốn.

Tốt thôi, thật sự không biết.

Một thanh niên ở thế kỷ XXI có thể làm được đến mức này, xác thực cũng đúng là kì tài.

“Tuy rằng không biết lái xe, nhưng mà…” Không biết suy nghĩ điều gì, âm thanh hơi ngừng, Chương Hàng Vũ cũng đã đột ngột hạ giọng, mang theo thâm ý nói :“Em lại có thể lái máy bay, hơn nữa còn lái rất giỏi, chuyện này anh biết mà, có đúng không?”

“Chuyện mày có biết lái máy bay hay không, làm sao tao biết được chứ? Tao…” Nói được một nửa, trong nháy mắt phản ứng lại, gương mặt Thời Niệm ‘ba’ một chút liền đã ửng đỏ như quả gấc, ngay cả vành tai đều hơi hơi nóng lên.

Máy bay mà hắn nói đến…không phải là cậu đâu, đúng không?

Kết quả của việc trêu chọc Thời Niệm, đó là lại tiếp tục bị cậu đấm thêm vài cái. Cho đến khi xe đạp của hắn đã dừng ở trước cửa nhà, cậu rốt cuộc mới chịu bỏ qua, phụng phịu đi mở cửa.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dắt xe vào?” Ngữ khí không tốt nói, Thời Niệm liền hung hăng trừng mắt nhìn tên Alpha đang đứng ì ngoài cửa không chịu vào kia.

Đi theo sau lưng Thời Niệm, nhìn xem căn nhà tuy không lớn, nhưng khắp nơi đều lộ ra không khí ấm áp của gia đình này, Chương Hàng Vũ liền nghi hoặc hỏi :“Thời Niệm, cha mẹ anh không có ở nhà sao?”

Không trả lời, đứng trước câu hỏi của hắn, Thời Niệm cũng chỉ đáp lại bằng một ánh mắt khinh bỉ.

Hỏi thừa, nếu cha mẹ cậu có ở nhà, cậu sẽ dám quang minh chính đại đưa hắn về như vậy à?

“Ngồi yên đó đi, tao thay quần áo xong sẽ lập tức đi nấu đồ ăn cho mày…” Dặn dò kỹ càng, lại sợ hắn không nghe lời, Thời Niệm cũng chỉ có thể nhấn mạnh, uy hϊếp :“Dám đi lung tung, xem tao có đánh gãy chân mày hay không!”

“…”

Vào những giây phút như thế này, xem như tôn trọng sinh mệnh, Chương Hàng Vũ là thật sự không dám khıêυ khí©h quyền uy của Omega nhà mình, vô cùng nghiêm túc ngồi yên một chỗ, tựa như một đứa bé ngoan.

Đối với sự thức thời này của hắn, khẽ hừ một tiếng, sắc mặt Thời Niệm mới trở nên tốt đẹp hơn một chút, đi thẳng một mạch về phòng.

Nhưng làm cậu không ngờ được chính là, bởi vì chính mình quên mất không đóng cửa phòng, mà sau khi từ trong phòng tắm bước ra, đón chờ cậu liền đã là một vòng tay rộng lớn của người nào đó…

“Anh đã nói là nếu em đi lung tung thì sẽ đánh gãy chân em…”

“Nhưng em đi theo anh lên phòng rõ ràng là có chủ đích cùng mục tiêu từ trước, cũng không phải là ‘lung tung’ gì cả, cho nên cũng không thể xem như là làm trái lời anh, có đúng không?”

**Lươn lẹo (▼_▼)