Có lẽ thật sự muốn tìm người giải bày, nên đứng trước câu hỏi của Chương Hàng Vũ, Thời Niệm đã một năm một mười, đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại tường tận cho hắn biết.
Tựa đầu vào trên l*иg ngực ấm áp của hắn, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực vang lên bên tai, Thời Niệm liền nhắm mắt lại, rõ ràng nước mắt đã ngừng rơi, nhưng cảm xúc vẫn không hề ổn định một chút nào.
"Thật sự không ngờ được rằng, có một ngày, loại tình tiết cẩu huyết dành riêng cho nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết bi tình mà tao chán ghét nhất...sẽ rơi lên đầu tao..."
Thật ra, Thời Niệm chán ghét giới tính Omega của mình đến như vậy, cũng không hoàn toàn là vì chuyện xảy ra vào 9 năm trước.
Trái lại, thứ thật sự mang tính then chốt, thúc đẩy sự căm phẫn trong cậu, không phải gì khác, cũng liền chính là người mẹ ruột không có trách nhiệm đó.
Từ khi Thời Niệm còn nhỏ, Vương Kiều đã luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với cậu. Không chỉ thành tích học tập luôn phải đứng nhất, mà về mặt thể chất hay chiều cao, ngoại hình, đều không được thua kém con của bất kỳ người nào khác.
Đối với bà, cậu chỉ giống như một món đồ trang sức, để bà mang ra khoe khoang, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Cả tuổi thơ của Thời Niệm, dường như ngoại trừ học tập, thì cũng đã không còn gì khác nữa.
Cậu có rất nhiều bạn, nhưng những người bạn này, đều là do mẹ cậu tỉ mỉ "tuyển chọn" qua, nếu không phải gia thế tốt, thì cũng phải là nam thanh nữ tú, học lực cao. Mặc cho đối phương xem thường hay ức hϊếp cậu thế nào, tính cách đáng ghét ra sao.
Thời Niệm đã luôn là niềm tự hào của Vương Kiều, cho đến cái ngày, cậu đột ngột phân hóa thành Omega...
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó, khi vừa nhận được giấy kiểm tra của bác sĩ, bà ta đã kinh ngạc đến mức nào.
Không chỉ bắt lấy cổ tay bác sĩ, không ngừng phủ định kết quả trên bệnh án, yêu cầu xét nghiệm lại, mà còn náo loạn đến mức cha cậu xém chút đều không ngăn cản được.
Bởi vì, khoảng thời gian đó, rất nhiều chính sách bảo hộ dành cho Omega vẫn còn chưa được công bố.
Trong mắt rất nhiều người, Omega cũng chỉ là công cụ sinh đẻ, tựa như nô ɭệ thời trung cổ, không có nhân quyền, hoàn toàn lệ thuộc vào Alpha. Thậm chí, đại đa số doanh nghiệp đều tuyên bố sẽ không tuyển Omega vào làm việc.
Kể từ lúc đó, người mẹ vốn nghiêm khắc của Thời Niệm, cũng đã trở nên không còn giống như trước nữa.
Không chỉ chưa từng nở nụ cười với cậu, mà ánh mắt khi nhìn cậu, cũng giống như ánh mắt đang nhìn một đống rác rưởi, tràn ngập ghét bỏ.
Hơn hết, trừ phi là cha cậu ép buộc, nếu không, dù cho cậu có nài nỉ van xin thế nào, bà ta cũng không còn chủ động dẫn cậu ra khỏi nhà giống như trước kia nữa.
Kỳ thực, vẫn còn có một chuyện mà Chương Hàng Vũ không biết, đó chính là, vào cái ngày của 9 năm về trước đó, sau khi ôm Thời Niệm đi, Vương Kiều cũng không hề an ủi cậu, trái lại, đã đánh cậu tận mấy bạt tai.
Bà ta mắng cậu là đồ tiện hóa không ra gì, còn nhỏ như vậy đã dụ dỗ đàn ông, nếu không phải cậu mời gọi, đám Beta đó làm sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy được chứ.
Là cậu hại bà ta bị mất việc làm, đá đổ chén cơm của bà ta.
Vừa nói còn vừa dùng tay ngắt, véo mạnh da thịt trên người cậu.
Sau đó, trong lúc đi dạo trung tâm thương mại, Vương Kiều cũng đã vô tình quen biết với một người đàn ông giàu có, là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, hai người rất nhanh đã bắt đầu qua lại với nhau.
Sau khi Vương Kiều ly hôn với cha của Thời Niệm, người đàn ông đó cũng đã dùng số tiền lớn, thuê bác sĩ nổi tiếng nhất trong nước làm phẫu thuật tuyến thể cho bà ta. Kế tiếp liền đưa bà ta rời đi, triệt để cắt đứt mọi liên lạc.
8 năm ròng rã, trong lòng Thời Niệm kỳ thực vẫn luôn nhen nhóm một tia hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng đối phương một ngày nào đó sẽ quay về tìm cậu, nói với cậu rằng mẹ sai rồi, mong con có thể tha thứ cho mẹ.
Thế nhưng, suy nghĩ và hiện thực vẫn luôn hoàn toàn trái ngược với nhau.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, cuộc sống có thay đổi thế nào, bà ta cũng chưa từng hối hận, thậm chí, còn không hề để cậu vào mắt.
So với đứa con trai được xác định có khả năng trở thành Alpha, một Omega vô dụng như cậu, ở trong lòng bà ta, căn bản cũng chẳng đáng là gì cả.
Luồn tay vào mái tóc suôn mềm của người trong lòng, nét mặt bên dưới lớp mặt nạ của Chương Hàng Vũ cũng đã âm u không thôi. Chỉ có điều, hắn vẫn có thể khắc chế cảm xúc của mình rất tốt, không khiến cậu bị dọa sợ.
"Vậy anh có muốn cứu hay không?"
Câu hỏi của Chương Hàng Vũ khiến Thời Niệm không khỏi lặng người lúc lâu. Ngay sau đó, bàn tay siết chặt lấy vạt áo của hắn, cậu đã không nhịn được mà bùng nổ :"Đây chính là việc khiến tao tức giận nhất..."
"Rõ ràng bà ta đã đối xử với tao như vậy, nhưng lương tâm của tao vẫn không cho phép tao đứng nhìn đứa bé do bà ta và người đàn ông đó sinh ra chết đi..."
"Thì ra, tao không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài của ba tao, mà còn thừa hưởng luôn cả trái tim thánh mẫu kia của ông ấy..." Nước mắt khó khăn lắm mới cầm xuống được, lúc này cũng đã lần nữa tuôn rơi.
Ôm chặt lấy Thời Niệm, Chương Hàng Vũ kỳ thực rất muốn nói, nếu Thời Niệm không dễ mềm lòng như vậy, thì đó cũng không còn là Thời Niệm mà hắn quen biết nữa.
Rõ ràng nhìn như gai góc đầy mình, nhưng trên thực tế, tận sâu bên trong, trái tim của cậu lại ấm áp, dịu dàng hơn bất cứ ai.
"Đừng khóc nữa, mau ngủ đi, ngủ một giấc thức dậy rồi, mọi chuyện đều sẽ qua thôi. Em sẽ bảo vệ anh..."
Tựa như 9 năm trước, anh đã tựa như một vệt hào quang xông vào thế giới của em, chắn trước mặt, dùng cơ thể nhỏ bé của mình bảo vệ em...
**Mọi người biết lý do vì sao Niệm Niệm lại ghét làm Omega đến vậy rồi chứ? ,,Ծ‸Ծ,,