Chương 8: H

Qυყ đầυ to lớn chậm rãi tiến vào miệng huyệt sưng đỏ, Cố Nhạc Lăng giật nảy mình một cái, cậu há miệng thở dốc như cá bị thiếu nước, nước mắt sinh lý không khống chế được mà ứa ra.

Nam nhân ôm cậu như đang ẩn nhẫn, hơi thở của y dồn dập, bàn tay lướt nhẹ trên tấm lưng trần trụi, tinh mịn của thiếu niên, thầm than.

"Đã làm một lần rồi... vì sao vẫn khó vào như vậy?"

Mị thịt kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ như muốn đem dị vật cắn nát, cảm giác vừa đau thốn vừa chặt chẽ làm Đoàn Ngạc Niên muốn nổ tung, nhắm mắt kéo mông Cố Nhạc Lăng xuống một phát thật mạnh, hậu huyệt lập tức nuốt trọn tính khí dữ tợn, vách thịt liền căng ra như sắp rách mất. Cố Nhạc Lăng hét lên một tiếng, móng tay cào lên vai y, nước mắt giàn giụa.

Đoàn Ngạc Niên vừa đau lòng vừa sảng khoái, hôn lung tung trên mặt y, vuốt vuốt gáy thiếu nữ trấn an.

"Bảo bối... Không cần sợ, nó sẽ tự khắc giãn ra, không đau... không đau. Cố Nhạc Lăng đừng khóc, sẽ không sao đâu."

Cố Nhạc Lăng vì muốn giảm đau đớn trên người không thể không nghe lời Đoàn Ngạc Niên dỗ dành, cố gắng không co người thở gấp nữa, nhưng vẫn không thể quên cái vật đáng sợ kia đang ở trong thân thể mình, cuối cùng y cũng có thể chuyển động hạ thân, tuy có khó khăn nhưng hậu huyệt cũng dần dần thích ứng kích thước khủng bố của côn ŧᏂịŧ.

Đoàn Ngạc Niên là một nam nhân thành niên sinh lực tràn trề, tuy đã khắc chế nhưng lực đâm vẫn còn mạnh, mỗi cú thúc ngược lên của y làm nước trong bồn tắm tràn ra. Cố Nhạc Lăng ngồi trên người y, muốn trốn cũng không được, eo tê rần, mệt mỏi nằm trên người y, tùy ý để y va chạm cuồng.

Đoàn Ngạc Niên đang say mê chìm đắm trong du͙© vọиɠ, bản năng đang kêu gào bảo y như thế vẫn chưa đủ, phải dùng lực mạnh hơn nữa, hai mắt y tối lại, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Cố Nhạc Lăng gia tăng tốc độ, nước trong bồn tắm bị dao động theo động tác cuồng dã của y tạo thành tiếng "lách chách" vui tai.

Cố Nhạc Lăng bị thao đến tỉnh, cảm nhận được cự vật kia bắt đầu hung hăng khuấy đảo hậu huyệt, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong cơ thể cậu.

Đột nhiên, Cố Nhạc Lăng hét lên một tiếng, cả người đều run bần bật, hậu huyệt co rút mãnh liệt như bị xung điện kí©h thí©ɧ.

Đoàn Ngạc Niên cười khẽ một tiếng, cắn nhẹ lên tai cậu.

"Nơi này?"

Nếu là ngón tay linh hoạt thì sẽ dễ tìm điểm nhạy cảm trong hậu huyệt, nhưng côn ŧᏂịŧ của y vừa thô trướng, vừa không được linh hoạt nên khó kí©h thí©ɧ được điểm G, Đoàn Ngạc Niên rút kinh nghiệm, hồi tưởng lại cái vị trí kia một lần nữa, nhanh nhẹn dồn sức vào hạ thể, điên cuồng tập kích cái điểm thần bí kia.

Cố Nhạc Lăng nghẹn ngào kêu "ô ô", hai tay ôm lấy cổ y như sợ bị ngã. Cảm giác kì quái kia lại một lần nữa dâng lên, khiến đầu óc cậu mơ hồ, một trận tê rần xoắn chặt lấy đáy chậu, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể mờ mắt mặc cho người nam nhân dưới thân mạnh mẽ ra vào.

Côn ŧᏂịŧ hung hăng chà đạp điểm nhạy cảm như muốn nghiền nát nó, kɧoáı ©ảʍ quá lớn khiến Cố Nhạc Lăng vừa thích vừa sợ, muốn trốn tránh lại muốn Đoàn Ngạc Niên thao cậu mạnh hơn nữa.

Cố Nhạc Lăng bị chính ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ.

Cậu cư nhiên... muốn Đoàn Ngạc Niên dùng lực mà thao bản thân?

Trong bồn tắm, thân thể trắng nõn của Cố Nhạc Lăng nổi lên một tầng hồng nhạc mị hoặc, mê người, Đoàn Ngạc Niên nâng mặt thiếu niên lên hôn, môi kề môi, đầu lưỡi linh hoạt càn quét khắp nơi, quét đến hàm trên Cố Nhạc Lăng nổi lên một trận tê ngứa, nhắm mắt tùy ý để y làm càn.

Đoàn Ngạc Niên chợt thả chậm tốc độ đâm rút, chỉ tập trung mân mê cơ thể dụ hoặc nhân tâm kia, bàn tay to lớn nghịch ngợm nắm lấy hai đầṳ ѵú tinh tế đang cương lên, mạnh mẽ xoa nắn.

Cố Nhạc Lăng vừa thích ý vừa tức, không biết phải làm sao. Nửa muốn y giúp cậu chơi đùa đầṳ ѵú đang hư hỏng kia, nửa muốn y mau mau đâm đâm thật sâu vào cái nơi đáng xấu hổ kia, cảm giác đang chuẩn bị lên thiên đường lại bị đạp một cước xuống địa ngục chẳng có gì tốt đẹp, oán hận mà cắn lên vai của y.

Sức lực Cố Nhạc Lăng chẳng ra sao, hơn nữa da thịt Đoàn Ngạc Niên như miếng sắt, căn bản là chả thấm vào đâu, chỉ thấy ngứa ngứa như tiểu động vật trêu đùa.

Đoàn Ngạc Niên mỉm cười tinh quái, nhẹ nhàng để côn ŧᏂịŧ chà đạp Cố Nhạc Lăng khiến cậu lâu lâu lại khó chịu kêu "ức" vài tiếng.

Y búng nhẹ lên đầṳ ѵú hồng nhạt.

"Muốn tôi nhanh lên?"

Cố Nhạc Lăng ô ô kháng cự, vừa thẹn vừa giận, nhanh chóng buông tay trên cổ y, che lấy đầṳ ѵú đang sưng đỏ, không muốn y tiếp tục đùa giỡn.

Đoàn Ngạc Niên cười cười, đột ngột lại thúc mạnh một cái, khoái trá nghe Cố Nhạc Lăng hét lớn một tiếng, uể oải đầu hàng.

Tâm trí Cố Nhạc Lăng như bấn loạn, du͙© vọиɠ nguyên thủy thúc giục cô phải tìm kiếm lại cảm giác đó một lần nữa.

Đoàn Ngạc Niên dường như chỉ chờ có thể, chỉ chỉ lên mặt mình.

"Hôn anh một cái."

Cố Nhạc Lăng như không nghe thấy, mí mắt ửng đỏ, úp sấp trên người y, mím môi thật chặt.

Đoàn Ngạc Niên quái ác, đương nhiên không để cậy như ý, nắm hông thiếu niên, gia tăng tốc độ ra vào, nhưng chung quy vẫn dùng chiêu thức thấy cậu sắp cao trào lại rút ra côn ŧᏂịŧ.

Cố Nhạc Lăng bị trêu đùa đến mức giọng đều khàn, tiếng kêu đứt quãng, há miệng " a a " như mắng chửi người.

Đoàn Ngạc Niên trầm giọng nhắc lại một lần nữa, y cũng không chịu đựng được lâu hơn.

"Hôn anh một cái liền để em như ý."

Cố Nhạc Lăng run rẩy, chần chờ, cảm giác thống khoái kia như đang gặm mòn sĩ diện của cậu.

Một khắc cuối cùng kia, khi cảm ngận được cảm giác mềm mại, nóng ẩm của bờ môi Cố Nhạc Lăng chạm vào mặt mình. Đoàn Ngạc Niên cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, y hung hăng va chạm trong thân thể Cố Nhạc Lăng, hai túi tinh nặng nề đập vào cánh mông Cố Nhạc Lăng nghe bạch bạch, cơ thể cậu bị nâng lên rồi hạ xuống thật mạnh trên côn ŧᏂịŧ cường tráng, hạ thể hai người đều là một mảng lầy lội, y nghiến răng đem Cố Nhạc Lăng ra vào đến háng đều đỏ bừng.

Cố Nhạc Lăng từ nức nở chuyển sang thét lên từng đợt da^ʍ mị, ngón chân đều co quắp, cơn cực khoái siết chặt lấy đại não, không thể chịu đựng nổi mà hôn mê.

...

Sau trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng, Đoàn Ngạc Niên ôm Cố Nhạc Lăng ra từ bồn tắm mới phát hiện đã gần nửa đêm.



.

Y chu đáo đem bộ đồ mới chuẩn bị trên giường mặc cho Cố Nhạc Lăng đã ngủ thϊếp đi, rồi lại đi lấy máy sấy tóc hong khô mái tóc ướt sũng của cậu

Đoàn Ngạc Niên cầm tuýp thuốc tiêu sưng trên tay, vỗ nhẹ mông Cố Nhạc Lăng.

"Xoay người lại. Tôi bôi thuốc cho em."

Cố Nhạc Lăng cảm thấy đau nhức nơi tiểu huyệt, nhếch cái miệng nhỏ lầm bầm gì gì đó, có vẻ chưa tỉnh hẳn.

Đoàn Ngạc Niên bất đắc dĩ phải lật cậu lại, bàn tay dính thuốc mỡ đưa xuống bí huyệt sưng tấy, mị thịt căng tràn nhìn rõ rệt tơ máu.

Cảm giác đau rát, lành lạnh khiến Cố Nhạc Lăng choàng tỉnh.

Gương mặt Đoàn Ngạc Niên phóng đại trước mắt cậu, chuyện xấu hổ lúc nãy đánh cậu tỉnh táo.

Mặt Cố Nhạc Lăng thoáng tái nhợt, vung chân muốn đi, liền bị cơn đau như xé toạc hạ thể hành hạ đến hít khí.

Đoàn Ngạc Niên nhận ra cảm xúc khác thường của Cố Nhạc Lăng, cố gắng bôi thuốc thật mau rồi kéo quần cậu lên, tay với tới bên bàn tắt đèn thật nhanh.

Ngay lập tức căn phòng rộng lớn tối đen như mực. Cố Nhạc Lăng chỉ có thể ngửi được mùi thơm sang trọng của ga giường cậu nằm, ngoài ra đều không cảm nhận được gì.

Đoàn Ngạc Niên nhẹ nhàng đặt máy sấy tóc qua một bên, nằm xuống ôm Cố Nhạc Lăng vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu, tham lam hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể người mà y yêu.

Giọng y khàn khàn, đặc biệt gợi cảm trong màn đêm tĩnh mịch.

" Những chuyện hôm nay... khó chấp nhận được thì cứ quên đi. Lỗi là ở tôi, em không liên quan."

Nghĩ nghĩ lại hôn lên vành tai của người trong lòng.

" Là tôi ép em, là tôi bẩn, em không bẩn, đừng ghét bỏ chính mình."

Bàn tay y lần mò đến bàn tay tinh tế của Cố Nhạc Lăng, chậm rãi vuốt ve như đang thưởng thức một món bảo vật.

"Tôi không biết cái tên đã cùng em là ai... nhưng tôi đoán em cũng không nguyện ý. Cho nên, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi muốn bảo vệ em, nên xin em... đừng giấu tôi chuyện gì hết."

Cố Nhạc Lăng há miệng ra như muốn nói điều gì đó, nhưng liền thôi, cậu nhắm mắt lại, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực ấm áp của Đoàn Ngạc Niên, nội tâm rối bời.

Đoàn Ngạc Niên và Mục Thiểm Tây khác nhau sao?

Không có câu trả lời nào xác đáng cả.

Đoàn Ngạc Niên ôm trọn Cố Nhạc Lăng trong lòng, nhẹ giọng thầm thì.

"Em không biết tôi yêu em nhiều như thế nào đâu, tiểu tâm can."

Y không biết Cố Nhạc Lăng nằm cuộn tròn trong lòng y... lặng lẽ rơi nước mắt.

***

"Hừm! Đi như thế không nói với em một câu."- Cố Nhật Tuệ bĩu môi, khoanh tay đứng chờ trước nhà. Mục Thiểm Tây cười cười không nói, đáy mắt lại phủ một tầng sương.

Cố Nhạc Lăng đêm qua không về nhà, cả hắn và Cố Nhật Tuệ đều không ngờ được điều đó.

Cố Nhật Tuệ đành gọi điện cho anh trai, nhưng gọi mấy lần đều không được, mãi gần đến nửa đêm thì mới có một người bắt máy, nói là bạn của Cố Nhạc Lăng mời cậu ta ở nhà chơi một đêm. Mục Thiểm Tây nghe lời năn nỉ của bạn gái, đành ở bên cạnh cô một đêm, Mục Thiểm Tây ngủ ở sô pha,đôi mắt cứ dán về cửa.

Cố Nhật Tuệ nói rất kỳ lạ, chưa nghe anh trai có bạn bè thân thiết như vậy bao giờ. Hơn nữa, nếu là có hẹn thì anh trai sẽ cho cô biết trước.

...

Mục Thiểm Tây híp mắt nhìn nam nhân cao lớn đang ở phía sau Cố Nhạc Lăng như muốn bảo hộ cậu.

Cố Nhật Tuệ kéo tay anh trai, nhẹ giọng trách cứ.

"Tại sao không nói với em trước một tiếng."

Cố Nhạc Lăng cúi đầu, để em gái phiền giọng rầy la, hông có chút đau mỏi mà run lên.

Mục Thiểm Tây tinh mắt nhìn thấy bộ dạng của cậu, ánh mắt lãnh đạm hướng Đoàn Ngạc Niên "chào hỏi".

"Đêm qua Nhạc Lăng ở với cậu?"

Đoàn Ngạc Niên không mặn mà với hắn lắm, bèn tùy tiện đáp. " Phải."

Cố Nhật Tuệ bây giờ mới nhớ tới còn có sự hiện diện của người trước mặt, khách sáo chào hỏi.

"Anh là bạn của anh trai tôi?"

Đoàn Ngạc Niên hơi gật đầu." Tôi là học viên của cậu ấy, đêm qua mời cậu ấy tới nhà là muốn bàn chút chuyện về mỹ thuật."

Cố Nhật Tuệ "à" một tiếng, trò chuyện vài ba câu rồi xách anh hai đang ủ rũ vào trong nhà.



Trước khi đi, Đoàn Ngạc Niên còn hướng Cố Nhạc Lăng, dịu dàng tạm biệt, ánh mắt tha thiết đến nỗi Mục Thiểm Tây không nhìn ra mới là đồ ngu.

Hắn xoay người nhìn Cố Nhật Tuệ đỡ Cố Nhạc Lăng vào trong nhà.

"Sao anh đi khập khiễng thế?"

"..."

"Bong gân sao? Có phải là con nít đâu chứ."

"..."

"Vào trong nhà, liền giúp anh bóp rượu thuốc, được chưa?"

"..."

"Cười một cái với em nào...thầy Cố.."

"..."

Mục Thiểm Tây cười lạnh, thấp giọng mắng một tiếng không để Cố Nhật Tuệ nghe thấy.

"Đồ điếm."

...

Nam nhân tức giận, vung tay tát ả đàn bà một cái thật mạnh khiến cô ta ngã ra đất gào khóc.

Tiết Hưng rung rung ngón tay, mắt đỏ ngầu mắng.

" Rốt cuộc cô trông con kiểu gì mà để nó đi mất?"

Lâm Nghê ôm mặt vừa khóc vừa la.

"Anh đánh tôi! Thế mà anh còn dám đánh tôi! Con là của riêng mình anh sao? Nó cũng là con tôi vậy! Nó mất tích cũng đâu phải lỗi tại tôi... nó bảo nó đi tìm người cậu yêu quý gì của nó kia ấy chứ!"

Tiết Hưng điên tiết, giận tím mặt, nắm tóc cô ta gằn giọng.

" Cô còn nói. Có ai làm mẹ như cô không? Bỏ con của mình ở nhà đi đánh bạc,cô ở nhà rảnh rỗi làm gì? Sao không trông con đi? Còn đổ lỗi cho một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện...cô...cô..."

Hai đứa nhỏ nép người vào cánh cửa sợ hãi khóc thét lên khi thấy ba đánh mẹ chúng.

Gia đình ồn ào như vậy không khỏi khiến mấy người hàng xóm tò mò bu lại chỉ trò, bàn tán.

Một người đàn bà rẽ đám đông chạy đến can ngăn Tiết Hưng đánh vợ.

"Hưng tử, chuyện gì từ từ nói, đừng làm hai đứa nhỏ sợ."

Tiết Hưng thở dồn dập, cơn giận nghẹn ngay ngực, nhìn hai đứa con co rúm lại vì sợ nên đành buông tay, Lâm Nghê vội vàng lùi về một góc nhà, trốn tránh Tiết Hưng.

Tiết Hưng nghiến răng, chỉ vào mặt ả ta.

" Nếu con gái tôi mà có chuyện gì... cô không xong với tôi đâu đấy!"

Mắng xong, Tiết Hưng quay qua người đàn bà.

"Dì Lý, dì giúp con trông hộ hai đứa nhỏ, con sẽ đi tìm Điềm Điềm về."

Người đàn bà phúc hậu gật đầu, dắt tay hai bé trai còn run run, dặn dò cô.

"Đi đường cẩn thận, hai đứa nhỏ cứ để dì trông, con đi đi."

Tiết Hưng hậm hực đi rồi, dì Lý lập tức xua tay giải tán đám đông.

"Có cái gì hay đâu mà xem? Về hết, về hết đi."

Đợi người đi hết rồi, bà mới lạnh mắt liếc Lâm Nghê đang làu bàu chửi Tiết Hưng.

"Sống tới từng tuổi này rồi mới lần đầu gặp được cái loại làm vợ, làm mẹ vô trách nhiệm như cô đấy."

Nói đoạn, Dì Lý cúi xuống dỗ dành hai đứa nhỏ.

"Bà cho hai đứa kẹo nhé, không khóc nữa. Ba hai đứa sẽ tìm được chị Điềm Điềm sớm thôi."

Dì Lý dẫn hai đứa nhỏ đi bỏ mặc Lâm Nghê đang xuýt xoa gương mặt bị tát sưng đỏ.

Ả ta ôm mặt, thấp giọng rủa.

" Đồ quỷ nhỏ đó... đáng ghét y như thằng cha nó vậy.