Chương 7: H

Mục Thiểm Tây trầm mặc.

"Vẫn không gọi được?"

Cố Nhật Tuệ lo lắng gật đầu. Không hiểu sao hôm nay anh trai cô lại về trễ, mọi hôm đều về rất đúng giờ.

Mục Thiểm Tây nhìn đồng hồ trên tay, nói." Hay là để anh đưa em đi đón anh trai em?"

Cố Nhật Tuệ vừa đồng ý thì ngoài trời lại "ầm" một tiếng, sau đó liền mưa ồ ạt trút xuống, tiếng sét đánh rất lớn, Cố Nhật Tuệ vốn sợ sét nên xanh mặt không muốn đi nữa.

Mục Thiểm Tây ôm bạn gái đang lo âu, hôn lên tóc cô.

"Hôm nay đến ở nhà anh đi, tối sẽ đưa em về."

Cố Nhật Tuệ gật gật đầu, vùi sâu vào trong lòng ngực ấm áp của người yêu. Càng ngày, cô càng yêu người đàn ông này, cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Mục Thiểm Tây.

Nhìn ra ngoài trời mưa, anh hai.. hẳn là còn ở lại học viện trú mưa đi?

...

Bên ngoài mưa có tầm tã như thế nào cũng không át nổi tiếng kêu khóc đáng thương của thiếu niên bị áp trên bàn học.

Hạ thân Cố Nhạc Lăng bị va chạm đến đỏ bừng, cậu bị ép dang hai chân ra, nằm nửa người trên bàn dạy học, quần đã bị Đoàn Ngạc Niên cởi sạch, chỉ chừa một chiếc áo thun trắng trên người, hậu huyệt bị nhục bổng thô dài đâm đến đỏ tươi ướt ác, cứ mỗi lần hắn đâm vào rồi lại rút ra là cậu đều cảm thấy ruột mình như bị lôi ra rồi nhét lại, đau đớn cùng khuất nhục khiến Cố Nhạc Lăng bật khóc, há miệng thở dốc, kêu đứt quãng từng tiếng.

Đau quá. Ô ô. Đau quá, làm ơn dừng lại đi!

Ô ô... sắp bị đâm hỏng rồi, ô ô... thật đáng sợ.

Đoàn Ngạc Niên chống hai tay lên bàn, đè lên người Cố Nhạc Lăng, hôn lên cái miệng nhỏ mê người đang khóc lóc kia. Đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi ngắn bất thường của Cố Nhạc Lăng chơi đùa, thắt lưng lại không lưu tình mà dập xuống, hai trái trứng cứng rắn đập vào mông cậu nghe "bành bạch", nhục bổng háu thắng đấu phá lung tung trong cơ thể thiếu niên, đâm sâu tới nỗi bụng cậu có chút phồng lên.

Cố Nhạc Lăng vừa bị người ta đè nặng đâm thọc, vừa bị chặn đường hô hấp, thiếu chút nữa là đoạn khí. Nhưng khi cậu vừa hết thở nổi thì người kia lại buông ra, lát sau lại tiếp tục chơi trò hôn như vậy mà không cảm thấy chán.

Bàn tay đẹp như điêu khắc của Đoàn Ngạc Niên dời đến phần rốn của Cố Nhạc Lăng, xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Bàn tay nóng hổi của Đoàn Ngạc Niên như có ma lực. Vuốt ve phân thân hồng nhạt, đầu ngón tay cố ý gảy gảy qυყ đầυ non mềm làm cho Cố Nhạc Lăng run rẩy một trận, đồng thời hậu huyệt cũng co rút thật mạnh, hút đến Đoàn Ngạc Niên vô cùng thoải mái kêu "hừ hừ".

Y không nhịn nổi, cười một tiếng.

"Tao huyệt của tiểu bảo bối thật chặt, gấp gáp như vậy là muốn anh uy no sao?"- Dứt lời, y vỗ mông Cố Nhạc Lăng nghe "chát" một tiếng, hài lòng nghe nàng cậu thét lên vì đau.

Cánh mông trắng nõn giờ in dấu năm ngón tay đỏ bầm rõ rệt, đối lập màu sắc khiến du͙© vọиɠ của Đoàn Ngạc Niên càng sôi sục, y gia tăng thêm sức lực, đâm đến nỗi Cố Nhạc Lăng sắp rớt xuống bàn, chân bàn vững chắc cũng rung lắc mãnh liệt, tiếng ma sát của chân bàn với sàn được lót bằng gạch men nghe "thiết thiết" có quy luật.

Đôi mắt y tràn đầy tơ máu, giọng khàn đặc như ác quỷ.

"Chơi chết em! Chơi chết em!"- y gác hai chân của Cố Nhạc Lăng lên vai, càng tiện cho việc xâm nhập.

Mồ hôi ướt đẫm thân thể nóng bỏng, có giọt men theo thân thể chảy xuống hạ phúc đang đâm rút mãnh liệt, hòa chung với dịch thể, nặng trĩu đọng thành giọt rơi xuống sàn nghe tí tách

.

Cố Nhạc Lăng khóc đến mệt, chỉ có thể nức nở vài tiếng mỗi khi y đẩy một cái, mông thịt bị nhục bổng giã nghe đùng đùng, toàn thân đều là đau nhức, tưởng chừng nửa thân dưới đã rời ra.

Đoàn Ngạc Niên thích nhất là mặt đối mặt mà thao cậu, nhưng gương mặt khóc lóc đáng thương của Cố Nhạc Lăng bây giờ không khỏi khiến hứng thú của y chùn xuống, bèn vén áo lên che mặt cậu, chính mình lại vùi đầu xuống khuôn ngực trắng mịn đang rỉ ra mồ hôi, ngậm lấy đầṳ ѵú hồng nhạt đang run rẩy.

Y chợt giảm lại tốc độ đâm rút, nhịp nhàng mà đong đưa cái eo, côn ŧᏂịŧ thư thả nghiền thí mắt từ từ chảy ra dịch thể trắng đυ.c như đang vắt sữa, đầu lưỡi tham lam mυ"ŧ lấy đầu ti nhạy cảm nghe "chậc" vài tiếng, hút đến đầṳ ѵú trong miệng y cứng rắn, sưng lên, tay bên kia lại không an phận mà mò đến an ủi bên còn lại, ngón tay có vết chai nhẹ nhàng xoa nắn, móng tay ấn nhẹ lêи đỉиɦ vυ" non mềm khiến Cố Nhạc Lăng run người thở dốc, mặt đỏ lừ như người say rượu.

"Hô. Thật mềm."- Đoàn Ngạc Niên thích thú cắn nhẹ lên hạt đậu mẫn cảm đã sưng tấy lên, hậu huyệt đang bị y mài phía dưới kia cứ thế mà run rẩy tiết ra.

Y cười nhạo bên tai Cố Nhạc Lăng.



"Kém như vậy liền ra..." Đoàn Ngạc Niên lại đẩy mạnh một cái, thích thú nghe tiếng nấc nghẹn của Cố Nhạc Lăng, vừa thở gấp vừa nói"... bị chơi như thế này."

Cố Nhạc Lăng bị người ta nói trắng trợn ra yếu điểm không khỏi xấu hổ, tủi thân mà ứa nước mắt. Đây không phải là chuyện có thể cười nhạo, cậu cũng không muốn.

Cậu đã là người tàn tật, lại thêm cơ thể khiếm khuyết như thế nên rất tự ti, giờ lại bị người khác lôi chuyện cậu yếu kém ra chà đạp liền không nhịn nổi, khóc đến áo che mặt ướt đẫm, vải mịn dán chặt vào mặt khiến nàng bị thiếu đi không khí để thở, cậu đưa tay đẩy Đoàn Ngạc Niên đang hung hăng rong đuổi trên người ra, nhưng y tựa như một khối sắt khổng lồ, không xê dịch dù chỉ một chút.

"Cộp".

Có người.

Cố Nhạc Lăng mừng rỡ, bắt đầu phát ra âm thanh "ô ô" cầu cứu.

Đoàn Ngạc Niên nhanh chóng lấy ta bịt chặt miền cậu, cự căn ướt đẫm càng ra sức thọc vào nơi yếu ớt của thiếu niên.

Cậu nắm lấy bàn tay của Đoàn Ngạc Niên đang đẩy mình ra mà hôn lên, mặc kệ hai chân cậu cố gắng đạp đạp báo hiệu đã đến cực hạn, bên dưới lớp áo Cố Nhạc Lăng bị vải ướt chặn mất đường thở, lại còn bị một người nam nhân to lớn đè trên người liền không thể hô hấp tiếp. Đoàn Ngạc Niên không để ý cổ Cố Nhạc Lăng đã nổi gân xanh, nhịp thở bắt đầu chậm dần.

Bàn tay to lớn giữ lấy áo che mặt Cố Nhạc Lăng vẫn không hề buông ra, cậu lúc này đã thoi thóp, phát ra âm thanh bị nghẹn khí kì quái, hai chân quẫy đạp giật giật mấy cái rồi từ từ trượt xuống, buông thõng bên người Đoàn Ngạc Niên.

Đoàn Ngạc Niên phải một lúc sau mới nhận ra điều bất thường, kéo áo xuống, không khỏi hoảng sợ kêu.

"Nhạc Lăng."

Cố Nhạc Lăng không đáp trả nằm trên bàn, chân buông thõng, hai mắt có chút trợn lên, miệng hơi há ra, viền mắt đỏ hoe còn ẩm ướt, nước mắt thi thoảng lại chảy dài xuống má, nước bọt còn vương bên khóe miệng.

Đoàn Ngạc Niên đánh "thịch" trong lòng, y hoảng sợ rút phân thân đang phấn chấn bừng bừng nghe "phốc" một tiếng, dịch thể trắng đυ.c không còn vật gì ngăn chặn lập tực trào ra.

Đoàn Ngạc Niên như tỉnh táo lại, y gấp gáp hô hấp nhân tạo cho Cố Nhạc Lăng, vừa xoa bóp l*иg ngực không một tiếng đập của cậu.

"Nhạc Lăng. Làm sao... em..."- Giọng nói y hơi run run, gần như muốn khóc, y vừa thổi khí vào miệng Cố Nhạc Lăng, vừa hấp tấp lau mồ hôi lạnh trên trán cậu.

Không nên như vậy.

Cố Nhạc Lăng là người mà y yêu, em ấy không thể...

Mãi một lúc lâu sau, khi máu huyết trong người Đoàn Ngạc Niên gần như đông cứng thì Cố Nhạc Lăng mới ho một tiếng, hô hấp dồn dập trở lại.

Đoàn Ngạc Niên mừng rỡ, vuốt ve ngực cậu để nhịp thở ổn định, bàn tay lại run rẩy nâng thiếu dậy, hôn lên trán cậu như vừa tìm lại được trân bảo mới đánh mất.

"Em tỉnh rồi..."- Đoàn Ngạc Niên tựa cằm lên mái tóc ướt sũng của cố nhạc Lăng, thỉnh thoảng lại hôn lên tóc cậu, tự trách mình-"Xin lỗi, Nhạc Lăng, tôi sai rồi."

Cố Nhạc Lăng suy yếu mở mắt, nhìn phía dưới trần trụi của mình, cơ thể nhơ nhớp cùng đau nhức làm cậu tủi hổ mà khóc lớn.

Vì cái gì?

Tại sao luôn là cậu? Cậu đã làm gì sai?

Tiếng khóc xé tâm can của Cố Nhạc Lăng đem trái tim Đoàn Ngạc Niên một phát đập nát, người y yêu lại bị y làm cho khóc đến tâm tê phế, Đoàn Ngạc Niên càng hối hận hành vi cầm thú của mình, y vụng về lau nước mắt trên mặt nàng, vội vàng ôm người vào lòng, vừa hôn vừa xin lỗi.

"Về sau liền không như vậy, không ép em, không khi dễ em nữa. Là tôi sai, Nhạc Lăng, em đừng khóc nữa, em khóc tâm tôi liền đau, có giận thì đánh tôi, xin em đừng khóc nữa."

Cố Nhạc Lăng khóc đến nghẹn khí, mặt mày đỏ bừng như chịu phải oan ức lớn, Đoàn Ngạc Niên đau lòng ôm cậu dỗ dành, chính y cũng chảy nước mắt từ khi nào y cũng không biết.

Đó là người mà mình yêu nhất.

Làm sao... chính tay mình lại làm tổn thương em ấy như thế?

Đợi Cố Nhạc Lăng ngưng khóc cũng là một lúc lâu sau, nhìn nàng thẫn thờ ngồi trên bàn học, Đoàn Ngạc Niên thở dài một tiếng, nhặt chiếc quần bị vứt ra xa lên, mặc vào cho cậu.

Cố Nhạc Lăng cũng không tỏ vẻ mặt gì, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân đang quỳ trước mặt mình, từ tốn mặc quần áo cho mình.



Mình nên làm gì đây?

...

Cố Nhạc Lăng mệt mỏi ngủ thϊếp trong lòng Đoàn Ngạc Niên lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại nhận ra mình đang ở trong bồn tắm rộng lớn, được xả đầy nước ấm.

Cố Nhạc Lăng vẫn chưa hồi thần, ánh mắt mông lung nhìn người nam nhân trước mặt.

Đoàn Ngạc Niên dịu dàng hôn lên trán cậu, chính mình cũng bước vào bồn tắm, để đầu Cố Nhạc Lăng tựa lên vai mình.

Cố Nhạc Lăng tuy chưa thanh tỉnh hẳn nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, "a a " vài tiếng kháng nghị.

Đoàn Ngạc Niên âu yếm, vỗ vỗ lưng cậu.

"Đừng lo lắng, đây là nhà của tôi. Em bây giờ, không tiện để về nhà."

Chaeyoung ủ rũ hạ mắt.

Cậu còn có thể về đâu được nữa?

Cố Nhạc Lăng bị hơi nóng của nước trong bồn hun cho đầu óc mơ hồ, không khỏi tự hỏi.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Từ sau đêm đó...

Tất cả mọi thứ dường như bị đảo lộn hết.

Trong lòng cậu lại càng không thể chấp nhận nổi, từng người từng người không hề do dự mà đối cậu....

Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, ngón tay thon dài của Đoàn Ngạc Niên lại bất ngờ thâm nhập vào trong hậu huyệt non mềm, Cố Nhạc Lăng giật mình "a" một tiếng, mắt ửng đỏ, cơ thể lại co thành một đoàn?

Lại nữa sao?

Đoạn Ngạc Niên nhận ra bả vai của cậu hơi run run liền nhẹ giọng trấn an.

"Không phải, tôi chỉ là muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn trong người em lấy ra, nếu không lấy ra sẽ rất khó chịu. Đừng sợ."

Dù cho y nói như thế nhưng Cố Nhạc Lăng vẫn cảm thấy khó chịu, dị vật đi vào nơi bị chà đạp đến sưng đỏ đau nhói, lại có chút ngưa ngứa kỳ quái.

Nói Đoàn Ngạc Niên không nổi lên tà tâm là sai, tư vị bên trong Cố Nhạc Lăng tuyệt vời như thế nào đâu phải y chưa từng nếm qua, nhưng bây giờ không thích hợp làm chuyện đó.

Đoàn Ngạc Niên dùng lực nhanh nhưng không mạnh, dễ dàng khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn bên trong hậu huyệt cũng bị đào ra, men theo dòng nước mà chảy ra. Cố Nhạc Lăng nức nở một tiếng, cảm giác kỳ quái nơi thân dưới khiến cậu vừa xấu hổ, vừa bối rối không biết làm gì.

Đột nhiên, ngón tay Đoàn Ngạc Niên chạm vào một điểm gồ lén bên trong hậu huyệt khiến Cố Nhạc Lăng tê dại một trận, kɧoáı ©ảʍ đột ngột kí©h thí©ɧ đại não khiến cậu như dại ra, thở hắt một tiếng.

Đoàn Ngạc Niên cũng không khá hơn, hậu huyệt mềm mại, nóng ấm xoắn chặt lấy ngón tay y khiến y không khỏi tưởng tượng nếu nơi này ngậm chặt lấy mình thì tuyệt vời biết bao.

Y tự nhắc nhở mình trong đầu không nên tiếp tục phạm sai lầm, nhưng bàn tay lại không khống chế nổi mà dời xuống bờ mông trắng mịn, mềm mại xoa nắn.

Cố Nhạc Lăng bị y vừa xoa vừa kí©h thí©ɧ không khỏi ngưỡng cổ thở dốc, cổ họng rầm rì như mèo con được chủ nhân vuốt ve, mặt cậu ngày càng đỏ, cũng không kềm chế nổi tiếng kêu thích ý, kêu đến Đoàn Ngạc Niên cứng rắn, đau nhức tiểu đệ đệ đến lợi hại.

Cố Nhạc Lăng nức nở một tiếng, bàn tay vội vàng bấu chặt bả vai của Đoàn Ngạc Niên, run người một cái liền tiết ra.

Đoàn Ngạc Niên bên này đã nhịn đến cực hạn, cự long kêu gào muốn vùi mình trong nơi thoải mái, y hôn lên cổ thiếu niên, nhắm mắt thở dốc.

"Bảo bối... chúng ta làm nhé?"

...