Chương 39

"Mất ngủ? Ăn không ngon? Hãy đến với dươ... "

Tít.

Màn hình chuyển qua một đôi nam thanh nữ tú, họ không ngừng giằng co, nam chính nắm chặt tay nữ chính không ngừng van xin.

"Em nghe anh nói! Tất chắn những gì em vừa thấy... chỉ là hiểu lầm thôi."

Nữ chính xinh đẹp che hai tai, gương mặt thống khổ hét lên.

"Tôi không nghe! Tôi không nghe!"

Cố Nhạc Lăng nhíu mày, cảm thấy lỗ tai sắp bị chấn điếc rồi, ngón tay ấn ấn lại chuyển sang kênh bóng đá. Lần này, tiếng hò reo của khán giả càng lớn đến phát hoảng.

Cố Nhật Tuệ cũng bị tiếng ồn trên ti vi làm cho phát hỏa, cô bóp bóp cằm anh trai, tay cầm kéo, giọng đầy hăm dọa.

"Còn nghịch nữa em liền cắt anh thành tên đầu trọc đấy."

Anh trai cô từ nãy giờ đã chuyển hơn mấy chục kênh mà có vừa lòng cái nào đâu.

Không biết người kia nghe có hiểu không mà lại nhếch khóe miệng, dừng tay không chuyển kênh nữa, nhưng lần này lại ấn nút tua nhanh, tốc độ nói của mấy người trong tivi đều bị hiệu ứng của điều khiển ti vi làm cho loạn hết cả lên.

"@@/#TruyenHDTruyenHD/@^@&#&#£@...."

Cố Nhật Tuệ:...

"Chịu thua anh luôn." Cô bị chọc tức đến bật cười, cười xong lại phải khom lưng tiếp, chăm chú vừa tỉa phần đuôi tóc, vừa phủi vụn tóc mắc trên cổ áo của Cố Nhạc Lăng.

Trước đây Cố Nhạc Lăng là người rất ôn nhu, thậm chí nếu sống với nàng sẽ thấy người này còn có chút trầm ổn. Nhưng hiện tại...

Một ngày có hai mươi bốn tiếng thì đã được người khác ôm tới ôm lui gần mười tám tiếng. Thậm chí nhiều lần cậu còn trông thấy anh trai nằm chung giường với Đoàn Ngạc Niên, đầu còn gác lên ngực của người ta, nếu không vì cả hai người đều ngủ ngon cô đã kéo anh trai xuống rồi.

Cũng may là Đoàn Ngạc Niên dạo này cũng không còn "thân mật đυ.ng chạm" Cố Nhạc Lăng như trước, đêm đến cũng trở về nhà nghỉ ngơi, chuyện này làm anh trai cô giận dỗi Jennie mấy ngày liền, mỗi lần Đoàn Ngạc Niên đến thăm không quay mặt vào trong thì cũng là cúi đầu quệt màu, không thèm để ý.

"Quả nhiên là bị chiều hư." Cố Nhật Tuệ không khỏi cảm thán, người này so với trước đây tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Cố Nhật Tuệ cũng không cảm thấy phiền, dù thế nào đi chăng nữa thì người này vẫn là người mà cô yêu quý nhất, không có gì thay đổi.

Lúc trước, Cố Nhạc Lăng hết mực nuông chiều Cố Nhật Tuệ, luôn dành tất chắn mọi thứ tốt đẹp cho cô.

Cố Nhật Tuệ đã tự hứa với bản thân rằng: dù anh trai có hồi phục được như trước kia hay không,cô vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, nếu Cố Nhạc Lăng mãi mãi không thể hồi phục ...cô tình nguyện chăm sóc anh trai cả đời.

Miễn là... người này cảm thấy hạnh phúc.

Phần tóc mọc dài đã bị cắt gọn thoạt nhìn thiếu niên có sức sống không ít, gương mặt thanh tú, sáng sủa càng rõ nét, Cố Nhật Tuệ càng nhìn càng thích, không khỏi tự hào thành quả mình tạo ra.

"Chậc. Quả nhiên chúng ta là anh em ruột."

Anh trai của cô vốn xinh đẹp như vậy... sau này còn lo gì không có người nào để ý cơ chứ!

Cố Nhạc Lăng cảm thấy một trận lành lạnh phía sau, lạ lẫm nhìn em gái "ô" một tiếng, tay phải không ngừng vò vò đầu tóc, kinh ngạc phát hiện tóc của mình hiện tại giống như lông mèo vậy, đυ.ng vào rất êm tay.

Cố Nhật Tuệ nhét điều khiển ti vi vào tay cậu, chậm rãi dặn dò.

"Anh ngồi im một lát, em còn phải cắt phần tóc mái phía trước... điều khiển ti vi ở đây, muốn chuyển kênh nào thì chuyển."

Kim loại chạm vào da thịt mang lại cảm giác lành lạnh khiến thiếu niên rùng mình một chút, bất an rụt cổ lại, Cố Nhật Tuệ phải giữ cằm cậu lại mới tránh được đường kéo không đi lệch.

Người kia lo sợ vò chặt điều khiển trong tay, ti vi chớp nháy một cái đã chuyển sang kênh khác.

"Đài truyền hình quốc gia vừa đưa tin : Toàn án nhân dân tối cao vừa đưa lệnh truy nã khẩn cấp đối tượng Mục Thời Uyên- người bị tình nghi là người tàng trữ gần ba lô hàng ma tuý, kiêm người môi giới cho đường dây buôn bán chất cấm xuyên quốc tế. Đáng nói là người này vừa mới ra tù chưa đầy một tháng vì cáo buộc giam giữ, sử dụng bạo lực trái phép với người khác. Tuy nhiên, đã được phán trắng án trước đó..."

Tay Cố Nhật Tuệ run lên, không cẩn thận đã đưa mũi kéo lệch sang một bên. Nghe thấy tiếng kêu của anh trai, cô hoảng hốt định thần lại, vội vàng phủi sạch vụn tóc, lo lắng lên tiếng.

"Không sao, không sao. Anh đừng sợ, mau lấy tay ra cho em xem... em không cắt nữa đâu, xem này... em vứt kéo đi rồi."

Cố Nhạc Lăng ủy khuất chép miệng một cái, đau rát trên trán làm cậu rất khó chịu. Quả nhiên cắt tóc không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Vết cắt không sâu lắm, chỉ là kéo hơi bén mà da của Cố Nhạc Lăng lại quá mỏng, thế nên phần da bị cắt đã phạm phải da non, dần dần đã nổi lên tơ máu.

Thấy vết thương không quá nghiêm trọng, trong lòng Cố Nhật Tuệ nhẹ nhõm không ít, nhưng cũng tự trách bản thân thật quá bất cẩn, nhíu mày đi tìm bông băng và thuốc sát trùng.

Hộp y tế trong phòng bệnh lúc nào cũng được trang bị đầy đủ, Cố Nhật Tuệ lấy một ít băng gạc và thuốc sát trùng đặt lên giường, thuận tay kéo xe lăn của anh trai lại gần hơn một chút.

Ánh mắt tuy vẫn chăm chú vào vết thương nhỏ xíu trên trán Cố Nhạc Lăng nhưng vẫn không thể giả vờ như không nghe thấy một màn như vậy trên ti vi.

Mục Thời Uyên lại bị truy tố?

Hơn nữa tội danh lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước?

Đúng là ông trời có mắt!

Cố Nhật Tuệ lấy một miếng băng đã thấm thuốc sát trùng lau sạch vết thương cho anh trai, thiếu niên cảm thấy đau rát khó thắn, bắt đầu cựa quậy, liền bị em gái đe dọa.

"Anh mà còn cử động nữa, em liền cắt tóc anh nữa đấy."

Quả nhiên, Cố Nhạc Lăng bị dọa cho nghiêm trang hẳn lên, mím môi không còn phàn nàn những câu vô nghĩa nữa.

Băng bó xong, trên trán của Cố Nhạc Lăng nhiều thêm một miếng băng gạc vuông vuông, chính chủ lại cảm thấy rất kỳ quái, không ngừng sờ sờ thứ mềm mềm mới "mọc" ra trên trán mình.

Trên màn hình tiếp tục hiện lên một màn chấn động nhân tâm, hàng tá ma túy đã được đóng thùng bị cảnh sát tịch thu từng dãy, số ma túy nhiều đến nỗi người đến di chuyển ra ít nhất hơn hai chục người, trông mấy viên cảnh sát loay hoay với lượng chất cấm khổng lồ đó không khác gì công nhân khuân vác hàng hóa.

Cố Nhật Tuệ không thể tin vào mắt mình, miệng há hốc.

Rốt cuộc trước đây mình đã nhìn trúng hắn ở điểm nào chứ?

Với số lượng chất cấm khủng khϊếp thế này... có tử hình vẫn là quá nhẹ.

Tuy kinh ngạc nhưng sau đó cậu lại vô cùng hả hê, phấn chấn cầm tay Cố Nhạc Lăng lay lay.

"Anh xem, cuối cùng thì kẻ xấu cũng phải gặp quả báo rồi. Về sau chúng ta không cần phải lo sợ hắn nữa."

Cố Nhạc Lăng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn gương mặt tà mị trong thông cáo truy nã đang hiện trên màn hình. Nhìn một lúc cũng không có ấn tượng gì, lại bấm bấm điều khiển, chuyển sang kênh đang chiếu phim hoạt hình mèo Oggy.

Thiếu niên thấy bộ dáng vô tư này của cậu không khỏi thở dài.

Bỏ đi.

Mấy chuyện tồi tệ đó không đáng để nhớ lại.

Cố Nhật Tuệ vừa quay vào trong pha nước ấm cho anh trai thì ở đây người này đã bắt đầu trở về trạng thái như lúc trước, hai mắt vô thần, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

"Nhạc Lăng."

"Nhìn về hướng bên đây."

"Anh bạn, dắt tôi khỏi nơi đây được khôn"

Cố Nhạc Lăng nghe được thật nhiều người gọi mình, họ đều đứng chờ bên khung cửa sổ.

"Ba ba"



Thiếu niên thẫn thờ một chút, nhìn vật thể hồng hào xấu xí đang "đứng" trên bệ cửa sổ đang nhìn về phía này, dang hai tay ra muốn cậu ôm.

"Ba ba, nhanh lên."

Đứa nhỏ ngày càng sốt ruột, tiếng gọi vừa thê lương vừa đáng thương.

Cậu hơi há miệng, như nhớ ra cái gì đó.

Muội muội?

...

Khi trở ra Cố Nhật Tuệ liền bị một màn trước mắt dọa cho thất lạc hồn phách.

Người kia chống hay tai lên bệ cửa sổ, nhoài người hẳn ra ngoài như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cô vừa kinh hoảng hét lên một tiếng thì thiếu niên bỗng giật mình, cơ thể liền đổ về phía trước.

Cũng may Cố Nhật Tuệ phản xạ nhanh, mau chóng ôm lấy hông cậu, kéo người xuống đất, xe lăn cũng bị tác động mà văng ra xa.

Cố Nhạc Lăng bị cô đè đau, ủy khuất đẩy người ra, lại tiếp tục muốn trèo lên bệ cửa sổ, nhưng lần này không có xe lăn hỗ trợ, hành động này liền vô pháp thực thi.

"Cái tên này, anh muốn chết?"

Thiếu niên bị tiếng gầm đầy giận dữ của em gái dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô liền run rẩy khép hờ hai mắt, ngón tay đang chạm phải bức tường cũng vội vã rụt lại.

Cố Nhật Tuệ bị dư chấn lúc nãy làm cho đầu óc hỗn loạn, nhất thời vừa sợ hãi vừa tức giận, không nhịn được liền đánh lên người anh trai vài phát, còn vừa đánh vừa khóc.

"Anh muốn chết liền gϊếŧ chết em trước đi! Đừng có dọa em như vậy!"

Có lẽ người kia cũng cảm nhận được bầu không khí trở thành như vậy đều do mình mà ra nên không dám hé răng nửa câu, cậu mím môi tùy ý để em gái phát tiết.

Cố Nhật Tuệ không nổi giận, mà là sợ hãi.

Cô không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu anh trai ngã xuống dưới...

Không dám nghĩ!

Da thịt trắng nõn bị đánh đến ửng đỏ, Cố Nhạc Lăng ủ rũ cúi đầu, viền mắt ửng đỏ, trong lòng không ngừng kêu đau nhưng ngoài miệng vẫn không hề lên tiếng.

Thiếu niên nhịn, nhịn, nhịn... rơi nước mắt mà nhẫn nhịn...Nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

Nàng "oa" lên một tiếng, che lấy nơi bị đánh mà khóc nức nở, cả cơ thể run lên bần bật, thế nhưng vẫn không có biểu hiện kí©h thí©ɧ đến nổi điên mà đánh trả lại em gái.

Cố Nhật Tuệ là bị tiếng khóc đứt quãng của anh trai đánh tỉnh, kinh sợ trong lòng cũng không nén nổi nữa, tay giơ lên giữa chừng liền thu lại... cuối cùng lại bật khóc, khóc lớn đến nỗi át chắn giọng của Cố Nhạc Lăng.

"Nếu anh rơi xuống đó thật thì em phải làm sao đây?"

"Anh muốn làm em tức chết đi thì mới vừa lòng có phhắni không?"

Trong nhất thời, chắn căn phòng đều vang lên tiếng khóc. Cố Nhật Tuệ biết: Nếu có người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cười nhạo hai anh em cô... đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn khóc nhè. Nhưng Cố Nhật Tuệ không thể ngăn chặn bản thân phát tiết, cảm xúc một khi bùng nổ quả thực rất đáng sợ, cô không muốn làm anh trai sợ mình.

Mãi một lúc lâu sau hai người mới có thể bình tĩnh lại. Cố Nhạc Lăng đã ngưng khóc nhưng vẫn bị phản ứng sinh lý làm cho không ngừng nấc lên từng hồi, không biết từ lúc nào đã ôm lấy Cố Nhật Tuệ, vụng về vỗ vỗ lưng cô như muốn an ủi.

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Trong tâm trí nàng không ngừng hiện lên hai từ này, Cố Nhạc Lăng không hề hay biết rằng: cậu đã có cảm giác nhất định về hành động của mình, hơn nữa đã không còn phản ứng thái quá với đau đớn, thay vào đó là lý trí, lý trí của cậu đang dần phục hồi.

"Đau lắm sao?". Thiếu nữ đau lòng, sờ lên chỗ bị đánh mấy phát của anh rai lúc nãy, nhìn qua liền thấy bọng mắt của cậu sưng tấy, nước mắt vừa muốn rơi ra đã bị cảm giác đau xót kia ngăn lại.

Cố Nhạc Lăng mờ mịt, hết lắc rồi lại gật đầu, tay ngừng vỗ lưng em gái rồi lại chuyển sang động tác xoa đầu cậu, hành động có chút mất trật tự nhưng nhìn qua là có thể hiểu được: cậu đang an ủi Cố Nhật Tuệ.

"Đỏ hết rồi." Giọng nói cô có chút xót xa, trong lòng hối hận không thôi.

Cố Nhật Tuệ! Mày cũng thật là...

Thiếu nữ ngẩn ra một chút, sờ sờ phần trán vừa mới bị hôn qua của mình, vẻ mặt có chút không thể tin được.

Cố Nhạc Lăng hôn xong liền sốt ruột nhìn em gái.

Như vậy sẽ không khóc nữa chứ?

Người nọ đang cảm thấy có lỗi vô cùng liền bị hành động này của nàng chọc cho phì cười, cảm giác nặng nề trong lòng cũng biến mất.

"Em không phải là Đoàn Ngạc Niên hay Phi Dực đâu. Không cần làm như vậy biết không?". Cuối cùng còn bổ sung. "Sến muốn chết".

Cố Nhật Tuệ nhìn anh trai hít một hơi mới đưa tay gạt nước mắt đang chảy trên má của cậu.

"Muốn đi xuống nơi đó chơi chỉ cần nói với em một tiếng là được. Không cần..."

"Không cần... làm mấy hành động dọa người đó có được không?"

Cô cũng không biết Cố Nhạc Lăng có nghe hiểu những gì cô nói hay không nhưng ít nhất... anh trai cũng đã được an toàn.

Họ đúng là một đôi anh em kỳ lạ.

Thoạt nhìn qua, Cố Nhật Tuệ rất yếu ớt, cô không thể sống nếu thiếu đi em trai nhưng sự thực thì hoàn toàn trái ngược...

Không một ai biết được...bờ vai gầy yếu, bóng dáng đơn bạc của đó lại là tất chắn những gì thiếu niên có được. Nếu không có Cố Nhật Tuệ ... trên đời này cũng sẽ không còn Cố Nhạc Lăng.

...

"Lão gia không hay rồi."

"Sở cảnh sát vừa mới báo...:

"Họ tìm được thi thể của đại thiếu gia trước mộ của thiếu phu nhân."

...

Thím trung niên nhìn cậu trai ngồi trên xe lăn không chớp mắt.

Đây là con cái nhà ai mà dễ nhìn quá vậy?

Dung mạo Cố Nhạc Lăng không phải vừa nhìn vào đã khiến người khác kinh diễm, chỉ là đường nét trên gương mặt quả thực rất hài hòa, càng nhìn lâu sẽ không dời mắt nổi, nhất là đôi mắt và cánh mũi... sao có thể tinh tế như vậy được chứ?

Bản thân bà lập gia đình sớm, con trai con trai đều có đủ, thậm chí còn có mấy đứa cháu trai, nhưng bọn họ trông rất thô kệch, làn da cháy nắng trông đen thui, con trai xung quanh nhà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Người này tuyệt đối là cậu trai dễ nhìn nhất trong đời bà từng gặp.

Nhìn trẻ như vầy... hẳn là chưa lập gia đình đâu nhỉ?

Nói không chừng, cháu gái của bà vẫn còn cơ hội.

Nghĩ vậy, ánh mắt của thím trung niên sáng lên.

Kịch.



Đường vẽ của cành cây bị vật thể lạ cạ trúng ... đứt mất một khúc.

"cậu gì ơi... có thể nhặt lại gậy cho tôi được không?". Ánh mắt của bà hiện lên tia khẩn cầu, hai chân đều được băng bó cẩn thận, nhìn qua thì có vẻ bà bị thương ở chân, đi không được.

Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu nhìn bà, gương mặt thanh tú dưới ánh mặt trời trông càng sáng sủa gấp bội, khiến người nhìn thấy đều kinh diễm.

Thiếu niên chậm rãi tiêu hóa những gì bà nói, khẽ cúi người nhặt một bên đầu gậy đưa cho bà... tuy động tác có chút trúc trắc nhưng cũng xem là thành công đi...

Bà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là bà đã nhắm kĩ mới ném. Bằng không, người kia cứ với tay theo phản xạ như thế kia chắc chắn sẽ bị ngã. Nhìn bộ dáng của cậu bé chắc chắn là con của gia đình giàu có, nếu xảy ra chuyện gì bà có mười cái mạng cũng không đền nổi.

Nhưng nếu cháu gái của bà lấy được người như vậy...

Nghĩ vậy, bà can đảm hơn một chút.

"Cảm ơn cậu nhé. cậu thật tốt bụng, nếu không có cậu thì cũng không biết xoay sở thế nào rồi."

Cố Nhạc Lăng "a" mấy tiếng đáp trả, dùng cành cây gõ gõ xuống mặt đất. Nhất thời, thím trung niên liền ngẩn ra.

"Cậu...?"

Cậu ta là người ngốc?

Bà nhìn Cố Nhạc Lăng một hồi cũng không biết nói gì, thiếu niên thấy người ta không chịu để ý tới mình niên đành cúi đầu tự chơi một mình, dùng cành cây vẽ nốt phần còn lại trên mặt đất.

"Tiếc thật, trông bộ dạng tốt thế mà...". Bà lắc đầu, ánh mắt nhìn Cố Nhạc Lăng có chút thương hại.

Người kia vẫn không hề hay biết bản thân trở thành "kẻ đáng thương" trong mắt người khác, có một giọng nói không ngừng thôi thúc cậu phải vẽ hết ra những thứ đang chất đống trong đầu, cậu phải vẽ không ngừng nghỉ. Nếu không, sớm muộn cũng có ngày đầu của cậu sẽ bị nổ tung.

Cành cây sớm đã bị mọt đυ.c rỗng bên trong cũng không còn chắc chắn. Răng rắc một tiếng đã bị gãy làm mấy phần.

Cố Nhạc Lăng mở to mắt, vụn cây nắm trong tay cũng rơi ra, con ngươi đen láy chuyển chuyển một hồi đã dâng lên hơi nước.

Nhật Tuệ.

Cậu muốn Nhật Tuệ.

"Sao lại bất cẩn thế này?". Nam nhân tặc lưỡi vài tiếng, thuận tay nhặt một cành cây khác chắn chắn hơn... đặt vào trong tay của Cố Nhạc Lăng

Thím trung niên vừa nhìn thấy đàn ông kia đã bị vẻ đẹp của hắn ta dọa cho kinh sững.

Hơn nữa còn rất cao. Cao đến mức cậu ta đang cúi người cũng cao hơn bà mấy cái đầu...

Người kia có vẻ rất nuông chiều cậu trai bị nhược trí kia, thậm chí còn cầm tay của cậu... hôn nhẹ lên đó.

Bà nhìn chắnnh tượng này không khỏi lắp bắp.

"Cháu... cháu là gì của cậu trai này vậy?"

Mục Thiểm Tây hết nhìn Cố Nhạc Lăng rồi lại nhìn bà, đáy mắt hiện lên vài tia thích thú.

"Đây là... em trai của cháu."

Cũng là bảo bối của cậu.

Chân mày thím trung niên hơi giật, nhìn cảnh tượng thuận hòa của "hai anh em" làm cho ngượng ngùng.

Quả nhiên là anh em.

Chẳng trách đều lớn lên trông dễ nhìn đến vậy...

Không hiểu sao nghĩ đến hành động của mình lúc này có chút giống với mấy kẻ lừa gạt... trong lòng bà không khỏi nảy sinh chắnm giác chột dạ, vội vàng chống gậy muốn rời đi.

Mục Thiểm Tây cưng chiều nắm tay thiếu niên không buông nhưng vẫn lễ độ đưa ra lời hỏi thăm.

"Có cần cháu giúp dì không?"

Không hiểu sao mồ hôi lạnh trên trán bà lại tự nhiên chảy ra, sống lưng nổi lên một trận ác hàn khiến bà phải rùng mình, linh cảm thúc giục bà mau chóng rời khỏi nơi này... thế nên liền xua tay, vội vã chống gậy mà đi.

Người đi rồi, chỉ còn lại hắn và Cố Nhạc Lăng.

Mục Thiểm Tây mỉm cười, vân vê ngón tay trắng nõn của cậu, thích đến không dời nổi mắt.

Cố Nhạc Lăng nhíu mày, nhìn mấy ngón tay của mình đang bị kẻ lạ mặt kia gặm tới gặm lui, mở miệng phát ra âm thanh kháng nghị.

"Bảo bối... thật sự rất nhớ em..."

"Nhớ đến phát điên lên được."

Bất ngờ, hắn giữ chặt gáy thiếu niên, không ngừng tập kích khoang miệng non mềm, động tác tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống người vậy.

Hắb muốn.

Muốn vật nhỏ nằm dưới thân của hắn mà rêи ɾỉ.

Mặc kệ có ai trông thấy hay không...

Hắn muốn thao chết Cố Nhạc Lăng ngay tại nơi đây.

Cành cây trên tay thiếu niên thuận thế rơi xuống đất.

Cơ thể mảnh khảnh gần như bị bóng lưng to lớn của hắn... nuốt chửng.

...

"Cố Nhật Tuệ."

Cố Nhật Tuệ quay đầu lại nhìn cậu, bình thhắnn trhắn lời.

"Những lời tôi vừa nói với anh... mong anh hiểu rõ cho. Trước đây không có Triệu gia, anh gái và tôi vẫn sống tốt, hiện tại cũng vậy, sau này cũng không có gì thay đổi... phiền anh về nói lại với Triệu lão gia: không cần lo lắng cho chúng tôi."

"Cố Nhật Tuệ, nghe anh nói..."

cậu cắt ngang lời của y, ngữ khí không kiên nhẫn.

"anh trai đang đợi tôi! Xin thứ lỗi, tôi không tiếp chuyện anh được niêna."

Triệu Thiên Bác nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Cố Nhật Tuệ mi nhăn lại, không nhịn nổi phhắni thở dài một hơi.

"Tôi nghe đây."

Ánh mắt của cậu vẫn không hề dời khỏi em trai, tuy nhiên trong phút chốc liền bị tin tức trong điện thoại làm chấn kinh.

"Anh nói cái gì?".

"Bí thư Kim và Viện trưởng Cố đều đã chết?"

"Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay."

Cái chuyện quỷ quái gì thế này.