Chương 38

Nghĩa trang Điền Tiếu.

Gió lạnh thổi mạnh từng đợt khiến lá cây rơi mỗi lúc một nhiều,nam nhân trung niên lặng lẽ phủi chiếc lá vướng trên vai áo của mình, rồi lại khó khăn nhấc khóe miệng tạo thành một nụ cười như thể đang cố trấn an người trước mắt là mình vẫn ổn.

"Bà xã, hôm nay trời có hơi lạnh thật, anh mặc áo ấm vẫn cảm thấy rét run đây."

Nói xong, lại không biết p nói gì, cứ thế... "hai người" lại trầm mặt.

"Có nhiều lúc... anh rất sợ." Cố Việt nhìn di ảnh người phụ nữ mà y yêu nhất trên đời, viền mắt có chút đỏ.

" Anh sợ mình già đi, sợ không thể tiếp tục vì bảo bối của chúng ta... ra sức một chút nữa."

Y đang cảm nhận được sức khỏe của mình ngày càng suy kiệt, cơ thể như bị tháng năm đào rỗng, chỉ còn cái vỏ bề ngoài. Nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua, sợ rằng cái vỏ này cũng sẽ bay mất.

Y làm biết bao nhiêu chuyện xấu.

Trên quan trường, vì quyền lực, tiền tài, y coi thường mạng sống của người khác, đổi trắng thay đen, bất cứ loại giao dịch bẩn thỉu gì cũng làm.

Trong nhà, vì gia sản, hại chết em trai, thậm chí ngay chắn đứa cháu bị câm cũng không muốn buông tha.

Cho đến cuối cùng, y lại mang Hân Hân ra làm cái cớ biện minh của tất chắn chuyện xấu của bản thân.

Hân Hân còn rất nhỏ, y không biết sao này con gái lớn lên... nó thật sự có cần những thứ như thế này không?

Cố Việt không biết.

Nhưng tiềm thức lại luôn nhắc nhở y rằng... đây là con đường tốt nhất.

Thời gian không còn nhiều nữa, sinh mệnh của y đang bị bào mòn.

Cố Việt bóp chặt l*иg ngực đang nhói lên vì đau, gương mặt tái nhợt, không còn chút máu.

Đây có lẽ là nguyền rủa của Cố gia.

Là sự trừng phạt của gia tộc ích kỷ, chỉ biết trục lợi.

Cũng là sự trừng phạt của y.

Một người không khác chi bản sao của thế hệ đi trước.

Tham lam.

Ích kỷ.

Máu lạnh.

...

Gen của Cố gia rất xấu, người nào cũng phải mang một căn bệnh thâm căn cố đế, đến một lúc nào đó liền đột ngột tái phát, dù có chết cũng không biết mình đã chết khi nào.

Em trai y, Cố Trường Sinh cũng như thế.

Y nhớ không lầm là trước Cố Trường Sinh, cha còn có một đứa con do Tiêu Trác Nghiên hạ sinh, tên Cố Úc Bân, đứa nhỏ mới sinh ra đã rất kháu khỉnh, được ông rất yêu quý. Không lâu sau, nó bị sốt cao một trận, não tử vong.

Một đại sư huyền học có tiếng ở thành phố A đã xem được số mệnh của Cố gia sắp tận, định sẵn là tuyệt hậu.

Lúc đầu, Cố Hoằng từ không tin quỷ thần, nhưng sau khi con trai chết thì lão lại lo sợ nhiều thứ rất hoang đường. Ngay chắn việc đặt tên cho Trường Sinh cũng ngụ ý nó được sống trường thọ.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Nó bị thiêu cháy đến mhắnnh da cũng không còn sót lại.

"Bà xã, em biết không?"

"Thật ra anh chưa từng hối hận vì những chuyện mình đã làm."

Tất chắn những chuyện anh làm... đều muốn tốt cho con chúng ta sau này.

Ngón tay Cố Việt khẽ chạm vào gương mặt quen thuộc trên bia mộ, y nhận ra một điều phũ phàng rằng...

Người phụ niên mà y yêu thì luôn trẻ đẹp thế này, trong khi ...bản thân đã già đi từ lúc nào không hay.

"Bà xã, em xem. Tóc anh đã bạc rồi."

"Em nói, có phải ngày đó cuối cùng cũng sắp đến rồi không?

...

Người kia trở về với áo quần bê bết máu.

Tuy nhiên, y cũng không hoảng hốt lắm...vì biết rằng đó không phải là máu của thiếu gia.

Mục Thiểm Tây quăng súng cho Lâm Tu, lười biếng ngã người xuống giường, nhắm mắt thở ra một hơi trông có vẻ mệt mỏi lắm.

"Không biết. Tôi tìm không ra, gã nhất quyết không chịu nói.

"Chậc... đành phải vậy thôi... nếu không ra tay, nói không chừng ngay chắn ngài cũng sẽ bị vạ lây."

"Franky, tôi biết cậu làm việc rất có nguyên tắc, tôi không can dự vào. Nhưng lần này... động tĩnh quá lớn, cậu động đến người của chính phủ, sợ là họ sẽ không chịu để yên." Dừng một chút, người kia lại nói tiếp. "Trước lúc lệnh truy nã được đưa ra, cậu mau mau xuất ngoại... tôi sẽ cho L đến đón cậu."

Hắn nhướng mày nhưng hai mắt vẫn nhắm, "ồ" một tiếng rồi lại xoay người. Lâm Tu nhíu mày nhìn ga giường trắng tinh bị đại thiếu gia dây dưa thành từng đốm đỏ.

"Rất tiếc, hiện tại tôi không thể đi được." Mục Thiểm Tây vò vò một mảnh ga giường, buồn rầu đáp.

Rất nhiều chuyện... Hắn cần phải làm trước khi rời khỏi.



Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, Mục Thiểm Tây có thể tưởng tượng được ông ta đang lắc đầu, chán nản thế nào.

"Lần này không đi sớm, sợ là cậu khó trốn án tù."

"Franky, cậu hãy nhớ lấy lời của tôi nói. Đừng quá liều lĩnh, cậu có một cái đầu thông minh, nhưng không thể nào một mình đối đầu với chính phủ, tận lực thu mình, đừng chọc điên họ."

Hắn chỉ "a" một tiếng xem như đáp trả.

"Còn việc lần trước cậu hỏi tôi, tôi đã nhờ người điều tra."

"Con sứa tàng hình mà cậu tìm được là một trong hai mươi con thuộc quyền sở hữu của gia tộc Normand. Bọn này rất biết làm ăn, bán lại cho chính phủ chỉ hai mươi con nhưng đã kiếm được không ít lời."

"Người đi giao dịch hôm đó là Maron, con trai trưởng của gia tộc Norman, nhưng hắn không phải là cha đẻ của con chip."

"Kẻ làm ra nó là em trai của hắn ta, một tên hỗn huyết tạp chủng."

Con lai?

Bất chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn bật cười.

Không trùng hợp đến vậy đi?

Chuyện này càng ngày càng thú vị.

...

Lâm Tu nhẹ nhàng lau sạch báng súng dính đầy máu, ôn nhu nhìn người đang nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi thăm.

"Thiếu gia, đã xong?"

Mục Thiểm Tây duỗi ngón trỏ làm động tác bắn súng, miệng phát ra tiếng "tsk" chọc Lâm Tu bật cười.

Chỉ tiếc đứng quá gần, bao nhiêu máu phụt một phát đều văng lên người hắn hết.

Tanh muốn chết.

Mùi máu nhiễm mỡ vị ghê tởm đến mức làm hắn muốn nôn ra.

Nhưng máu của bảo bối lại ngọt lại thơm một cách kỳ lạ.

Nghĩ đến Cố Nhạc Lăng, thân dưới phóng đãng liền chậm rãi đứng lên, phần đỉnh hung hăng đội một lớp vải, gào thét muốn được giải khai.

Lâm Tu thu dọn y phục dính máu cho hắn xong liền bị thứ hoành tráng kia làm cho sững sờ một chút, y mới nhớ đến nhiều ngày qua thiếu gia không có tìm bạn giường giải tỏa.

"Thiếu gia, hay là... tôi gọi người đến cho ngài?". Y có chút áy náy đưa ra đề nghị, đau lòng nhìn Mục Thiểm Tây vừa ôm cái gối của Cố Nhạc Lăng hít sâu từng hơi một.

"Ngài thích đám người Lâm thiếu đưa đến chứ? Tôi sẽ mang đến một người?"

"Không cần."

Tởm muốn chết.

Nam thì ỏng ẹo, nữ thì nồng nặc mùi nước hoa.

Bọn người kia làm sao sánh bằng bảo bối của hắn?

Hắn cũng không muốn uống rượu độc giải khát.

Lâm Tu bị đuổi ra có chút phiền muộn.

Người này không phải đã yêu ai rồi đi?

...

Cố Nhạc Lăng sốt cao đến ngày thứ ba thì hạ nhiệt, mọi người đều quá đỗi vui mừng, thể trạng của cậu hiện tại... Quả thực còn không bằng một đứa bé, không để mắt một chút đã xảy ra chuyện.

Phi Dực là người dành cả ngày bên cạnh thiếu niên, một chút cũng không dám lơi lỏng. Nhiều lúc Tiết Hưng có ý muốn ở lại bệnh viện giúp anh một tay nhưng liền bị từ chối, hắn còn hai đứa nhỏ phải chăm sóc, công việc bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ lưng, Phi Dực hiểu rõ khó khăn của Tiết Hưng nên không thể đồng ý.

Cố Nhật Tuệ thì bắt đầu học chuyên sâu, hầu như toàn bộ thời gian thảnh thơi ít ỏi cô có được đều dành cho việc thăm anh trai, đôi lúc cô lại cảm thấy vô cùng có áy náy vì không giúp được gì cho anh trai, nhưng Phi Dực vẫn giữ ý kiến của mình, không cho phép cô xao nhãng việc học.

"Không phải làm như thế." Phi Dực bước đến, hướng dẫn Cố Nhật Tuệ một lần nữa.

Cô nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Cố Nhạc Lăng, uyển chuyển cử động, làm thành động tác đạp bàn đạp.

"Làm như thế này, phần khớp cổ chân vẫn còn chưa hồi phục, em cần cố định phần này... làm chậm thôi..."

Cố Nhật Tuệ chăm chú nhìn động tác của anh, trong lòng thầm thán phục, không khỏi tò mò hỏi một câu?

"Chuyên môn của anh là gì vậy?"

"Hô hấp và thần kinh." Anh nhướng mày, đáp trả lại cái nhìn đầy tò mò của thiếu niên, trong lòng liền vui vẻ hơn một chút. " Tuy nhiên, về chấn thương chỉnh hình thì anh không biết nhiều."

Mấy bài tập này là do anh cẩn thận học từ chỗ của bác sĩ phụ trách nối xương của Cố Nhạc Lăng rồi nghiêm túc tập cho cậu, cảm thấy hiệu quả không tồi nên cũng dạy cho Cố Nhật Tuệ luôn, để tránh cô áy náy mình không giúp gì được cho Cố Nhạc Lăng.

Khóe miệng của cô hơi giật một chút.

Vậy đã là thiên tài rồi.

Cố Nhật Tuệ nhìn anh một lát rồi nói." "Em muốn làm thử."

Phi Dực gật đầu, tay vẫn còn giữ phần khớp xương chân, đợi cô chạm vào đúng chỗ mới buông ra.

Cố Nhạc Lăng mở to đôi mắt nhìn em gái của mình, thấy cô nháy nháy mắt với mình liền cười hì hì.

Không hiểu sao... nhìn bộ dạng của cậu lại hơi... vặn vẹo.

"Ngứa sao?".



Móng tay của Cố Nhật Tuệ để dài, khi chạm nhẹ vào da thịt liền gây ra cảm giác tê ngứa khó thắn.

Phi Dực trông thấy bộ dạng đáng yêu của cậu cũng phải bật cười theo, nụ cười mang theo ý nuông chiều vô hạn.

"Có cảm giác, chứng tỏ hồi phục rất tốt." Người này còn biết đùa giỡn... còn tốt hơn ngoài mong đợi.

Cố Nhật Tuệ xoa bóp nhẹ trên phần thịt trắng nõn, nhíu nhíu mày.

"Sao em có cảm giác... Chân của anh ấy có chút... nhỏ đi nhỉ?"

Ánh mắt anh hiện lên tia đau lòng khó tả.

" Nhạc Lăng luôn nằm một chỗ, không vận động, chân đương nhiên sẽ ốm lại. Vì thế, cần phải tập cho em ấy mấy bài tập như thế này để khôi phục lại như bình thường.

Tính từ lúc cậu bị đánh gãy chân đến nay đã gần ba tháng, anh không dám nghĩ đến trong suốt quá trình giam giữ ...thiếu niên đã hứng chịu ngược đãi ghê tởm gì mà khi được cứu ra lại không còn bình thường được như lúc trước.

Cố Nhật Tuệ hiểu Phi Dực đang tránh đi chuyện gì, cô nhìn anh trai nằm trên giường, không thể cử động... còn hướng cô cười cười... không hiểu sao sống mũi lại cay cay, vươn tay chọc trán cậu.

"Tên ngốc nhà anh, có chuyện gì cũng giấu trong lòng..."

Nói cho em biết khó lắm sao?

Nói đoạn, cô lại sờ sờ tóc của thiếu niên, nghiền ngẫm.

"Tóc của anh ấy quá dài rồi, phải cắt bớt thôi. Để vầy nóng lắm."

Phi Dực nhìn ngọn tóc của cậu đã vượt quá gáy, gật đầu tán đồng.

"Em cứ cắt ngắn ngay lưng là được, đừng cầu kỳ, em ấy không thể ra khỏi phòng bệnh lúc này đâu."

Trong lúc Cố Nhật Tuệ đang nghiên cứu nên cắt cho anh trai kiểu gì thì Phi Dực đã nhìn thấy bóng dáng Đoàn Ngạc Niên thấp thoáng bên ngoài, trong lòng anh không khỏi hừ lạnh, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không có gì.

...

Ngón tay của Đoàn Ngạc Niên cuộn tròn trong vô thức, mím môi không nói một lời nào.

"Anh muốn đưa anh em đến nhà anh điều trị?". Cố Nhật Tuệ tưởng mình đã nghe lầm không khỏi nhắc lại.

"Bây giờ chưa phải là lúc, anh nói chỉ là dự định..." Đánh giá phản ứng của Cố Nhật Tuệ không quá mãnh liệt, anh mới thở ra một hơi.

"Nếu tình trạng của em ấy khá hơn thì trị liệu ở nhà vẫn là tốt nhất. Tinh thần của Nhạc Lăng cũng sẽ được thư giãn."

Cố Nhật Tuệ lắc đầu.

"Không được, em sẽ đón anh hai về nhà, em muốn tự tay chăm sóc cho anh ấy. Thời gian qua... em đã làm phiền anh nhiều rồi."

Tất chắn mọi chi phí chẩn trị đều là do Phi Dực và Đoàn Ngạc Niên chi trả, Tiết Hưng có mang theo tiền đóng thì y tá trực cũng bảo là đã thanh toán xong. Mặc dù biết hai người đều là kẻ rất có tiền nhưng trong lòng cũng không xem đây là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa, họ còn chăm sóc Cố Nhạc Lăng kỹ lưỡng, cẩn thận hơn người nhà của cậu.

Cố Nhật Tuệ rất biết ơn họ, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô lợi dụng lòng tốt của hai người để giúp mình được r tay.

Phi Dực nhìn được kháng cự trong đôi mắt của cô, chậm rãi ngồi xuống, lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn là sự kiên quyết.

" Nhật Tuệ, anh biết em đang ngại điều gì. Em đừng lo lắng, anh đã xem hai đứa như em của mình từ nhỏ, tình cảm của ba chúng ta lúc đó như thế nào em cũng hiểu rõ. Không có người anh nào nhìn thấy em của mình gặp nạn mà đứng yên khoanh tay nhìn. Nếu em xem anh là người nhà... xin em đừng từ chối đề nghị này của anh."

Bàn tay Cố Nhật Tuệ hơi run lên, những lời Phi Dực nói ra quả thực làm cô rất tâm động. Thiếu nữ mấp máy môi một hồi, cũng không biết nói gì cho phải.

Cố Nhạc Lăng ngồi trên giường, ánh mắt nhìn cậu lại sáng lên, nhân lúc mọi người không chú ý liền lặng lẽ dịch chuyển đến gần Phi Dực, sau đó lại bất ngờ chơi xấu, ôm chặt lấy anh không buông, miệng không ngừng kêu "ê a".

Phi Dực mỉm cười cưng chiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, sự yêu thương trong đáy mắt không cách nào che giấu.

"Em yên tâm, nhà của anh rất gần trường đại học của em, khi tan học là em có thể đến thăm em ấy rồi." Đi từ thành phố A sang thành phố B mỗi ngày, nếu là một cô gái bình thường thì đã sớm mệt chết.

" Nhật Tuệ, Nhạc Lăng đã an toàn, chỉ còn chờ em ấy khỏe lại thì không còn điều gì đáng lo ngại. Trước mắt, em đừng vì chuyện này mà xao nhãng việc học, tương lai của bản thân rất quan trọng... em không phải nói muốn tự tay kiếm tiền nuôi anh trai của mình sao? Đã vậy, em phải tập trung học thật tốt mới đúng."

"Anh đã viết ra sẵn phác đồ điều trị, nếu em đồng ý... anh tin chắc Nhạc Lăng sẽ nhanh chóng hồi phục."

"Cố Nhật Tuệ. Hãy tin anh."

Cố Nhật Tuệ bị ánh mắt thành khẩn của anh làm cho lung lay, thở dài một tiếng, kéo anh trai đang làm loạn trên người của Phi Dực xuống, hai tay ôm mặt cậu, ngữ khí dịu dàng.

"Thầy Cố, anh không muốn ở nhà với em sao?"

Con ngươi đen láy chuyển động một hồi, khóe miệng thiếu niên hơi nâng lên một chút, bị tay của em anh ép đến nụ cười méo mó.

"Quả thật là không muốn, hửm?".

Cố Nhạc Lăng bị trêu đến bật cười, úp mặt xuống gối, chốc chốc lại hé mắt ra nhìn nhìn cô, Cố Nhật Tuệ lại cố tình đùa dai, trừng mắt nhìn cậu. Quả nhiên, người này liền thấy trò này rất thú vị, cười không ngừng.

Quỷ ấu trĩ.

Cố Nhật Tuệ không nói, nhưng hành động cũng đã chứng tỏ cô đã ngầm đồng ý. Tâm tình của Phi Dực rất tốt, thậm chí nhìn Đoàn Ngạc Niên cũng thuận mắt hơn

"Nếu không có viện gì bận, có thể đến thăm em ấy."

Đoàn Ngạc Niên ngẩn người, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đi qua, chậm rãi tiêu hóa những gì mình nghe được, sau đó... mừng như điên.

Y kích động đến ngón tay đều run lên, mắt đỏ ngầu nhìn Cố Nhạc Lăng vui vẻ chơi đùa với em gái bên trong... suýt chút nữa đã xông vào ôm người kia vào lòng thật chặt.

Không có.

Lần sau không dám tái phạm.

Không phải, không có lần sau.