Chương 15

" Là nam nhân cũng không sao."

"Chỉ là... người ta có chấp nhận tình cảm của em hay không thôi? Nếu không thì có hay không sự đồng ý của bất kỳ một ai cũng không có ý nghĩa."

Đoàn Ngạc Niên nắm chặt vô lăng, gương mặt tối tăm đầy phiền muộn.

Mình nên làm gì đây?

Y vô lực ngả người ra ghế, đang lúc nhắm mắt dưỡng thần bỗng tiếng reo của điện thoại làm y mở mắt

"Chuyện gì?"

"Thiếu gia, gần đây tôi đã tra được, trước khi mất tích... nhà cậu ta có cãi vã rất lớn. Nguyên nhân là do người yêu của em gái cậu ta cùng cậu ta có quan hệ mờ ám."

Hô hấp y ngừng một chút.

Không thể nào. Cố Nhạc Lăng vốn không phải là loại người như vậy.

Y gầm lên.

"Còn gì nữa?"

"Thiếu gia. Tôi đã tìm được đoạn băng ghi hình ở khách sạn Maria, chắc nó có liên quan đến mối quan hệ của Mục Thiểm Tây và cậy ta, tôi sẽ gửi cho ngài."

Không lâu sau, Đoàn Ngạc Niên một clip dài khoảng 30 phút, biểu tình phức tạp mà ấn nút "play".

Kế đó, Đoàn Ngạc Niên mở to hai mắt, gân xanh trên trán nổi lên trông vô cùng đáng sợ, khí tức như sắp bạo tạc

.

" Khốn nạn."

****

Cố Nhạc Lăng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi chân mày tú khí nhăn lại, dường như đang đau đớn lắm.

"Cậu ta thế nào?"- Mục Thiểm Tây khoanh tay lạnh nhạt hỏi, hắn xem tình trạng của Cố Nhạc Lăng dường như không ổn cho lắm.

Bác sĩ nhíu mày, nhìn nhìn thiếu niên vì đau quá nên rêи ɾỉ trong vô thức rồi mới đáp.

"Bàng quang có dấu hiệu chấn thương, phúc mạc bị rách sẽ tạo thành nhiễm trùng, để lâu không tốt. Tôi nghĩ là nên mổ sớm cho cậu ấy."

Mục Thiểm Tây xoa xoa trán,cảm thấy đầu mình ngày càng nhức nhối.

"Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Vị bác sĩ không hề nổi giận hắn nhiều lời, có gì đáp nấy.

"Nghiêm trọng, nếu để lâu thì thành bàng quang sẽ bị vỡ do áp lực từ co bóp ống niệu đạo..."

"Đến lúc đó, cậu ta có thể... tử vong do bị sốc phản ứng bài tiết."

"Tuy nhiên,đó chỉ là nếu. Nếu được mổ sớm thì cậu ấy sẽ mau chóng phục hồi thôi, may mà đã được cấp cứu kịp thời."

Mục Thiểm Tây trầm mặc.

Hắn cảm thấy là mình không dùng lực quá lớn.

Hẳn là vậy đi....

Đợi Mục Thiểm Tây đi rồi, nữ y tá mới dám bước lại nói nhỏ với bác sĩ.

"Lúc em sơ cứu cho cậu trai này thì phát hiện khuôn mặt của cậu ta tím bầm ghê lắm."

Hơn nữa, ở bộ vị tư mật còn có...

Mới nhớ đến thôi mà đã lạnh người rồi.

Vị bác sĩ trung niên lắc đầu, ông không phải thấy trường hợp này có gì hiếm lạ.

" Kẻ có tiền đúng là không sợ gì cả."

Ông từng chứng kiến qua vài trường hợp chơi high đến chết người kia kìa. Mấy người đó chơi SM gì đó rất hăng say, đến lúc tỉnh táo lại thì cô gái kia đã bị chết do ngộp thở rồi.

Mong là sau bài học này, cậu bé này sẽ ngộ ra được người yêu của cậu ta không hề tốt đẹp như cái mã bề ngoài của hắn.

****

"Không thể nào. Anh ấy..."- Cố Nhạc Lăng suy sụp trượt người xuống,ánh mắt cô vô thần nhìn đống hỗn loạn trước mắt.

Đoàn Ngạc Niên đứng bên cạnh không nói gì, hai mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt nghe "răng rắc".

Họ đã chậm một bước.

Y không thuyết phục được Cố Nhật Tuệ tin tưởng Cố Nhạc Lăng, nên hết cách, đành phải cho cô xem clip đoạn clip Cố Nhật Lăng bị cưỡиɠ ɧϊếp ngay trong nhà vệ sinh vào mấy tháng trước.

Rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu, Cố Nhạc Lăng bị Mục Thiểm Tây kéo vào nhà vệ sinh, sau đó bị hắn khống chết, thoát hết nửa người dưới, thực hiện hành vi xâm phạm.

Cố Nhật Tuệ biết hắn có chút võ nghệ phòng thân, nhưng không biết hắn lại dùng sức lực lớn như vậy để làm ra loại chuyện mất nhân tính kia, hơn nữa đối phương còn là người tàn tật.

Cố Nhạc Lăng như con thú non bị dã lang tùy thích phân thây, hoàn toàn không thể chống cự.

Kêu cứu.

Cậu có thể sao?

Lúc đó, cô còn ngủ ngon giấc trên chiếc giường êm ái. Nào biết anh trai phải chịu cực hình, bị kẻ gian nhục nhã từ tinh thần đến thể xác.

Tay của Cố Nhật Tuệ run rẩy, tiếng khóc của Cố Nhạc Lăng như hàng nghìn mũi tên độc găm sâu vào l*иg ngực, đau nhức khôn tả.

Cô ôm tai hét lên.

"Dừng lại. Dừng lại."

Đoàn Ngạc Niên thở dốc, như vừa trải qua khỏi cực hình, đưa tay bấm dừng. Hoãn một chút, y nhìn chăm chăm gương mặt dần trở nên trắng bệch của Cố Nhật Tuệ, dùng giọng điệu trấn tĩnh người trước mắt nói.

"Nhật Tuệ, mong cô hiểu rõ. Nếu đứng trong hoàn cảnh của cậu ấy, là ai cũng khó có thể mở lời với người thân của mình rằng người yêu của họ lại rắp tâm làm chuyện dơ bẩn với mình."

"Thầy Cố không phải vì yêu thích Mục Thiểm Tây mà cho hắn làm càn."

"Cậu ấy chỉ là sợ cô bị tổn thương."

"Không ai cứu được em ấy, ngoại trừ cô... Cố Nhật Tuệ."

Ngay cả y cũng không ngờ, tên khốn kia lại ra tay cưỡng bức Cố Nhạc Lăng trong thời gian dài.

Chẳng trách em ấy là bài xích chuyện yêu đương với mình như vậy.

Vậy mà y còn...

Cố Nhật Tuệ lúc đó rất hốt hoảng, không thể nói được gì, vội vàng rời khỏi. Nếu không có Đoàn Ngạc Niên nắm tay lại một mực muốn đưa cô về nhà tìm anh trai có lẽ cô đã lao thẳng ra đường cái .

Tình trạng của Cố Nhật Tuệ bây giờ rất không ổn định.

Suốt quãng đường về nhà cô cứ liên tục gọi tên Cố Nhạc Lăng như người mất hồn.

Cố Nhật Tuệ đưa tay ôm mặt, không kìm chế nổi mà khóc nức nở.

"Tôi không biết. Gã súc sinh như vậy...tôi không hề biết gã lại ra tay với anh hai..."

Nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Cố Nhạc Lăng lúc đó, cô hận không thể gϊếŧ chết chính mình ngay tức khắc.

"Em xin lỗi..."

"Em sai rồi."

Người anh luôn yêu quý, hi sinh tất cả vì em gái mình. Cuối cùng... lại bị chính đứa em gái là cô đây bỏ rơi.



Thà rằng chuyện anh trai cô thật lòng yêu Mục Thiểm Tây, dù có đau đớn nhưng cũng sẽ nguôi ngoai.

Nhưng rõ ràng, cậu bị ép buộc.

Là ai cũng không muốn bộ mặt nhu nhược, hèn mọn của bản thân bị bày ra trước mắt người mình thương yêu.

Cố Nhạc Lăng là nạn nhân, mà cô chính là đồng loã, tiếp tay dẫn sói vào nhà.

Cố Nhật Tuệ cắn môi, cảm thấy cả người lạnh toát, không ngừng tự hỏi bản thân.

Mày đã làm cái gì?

Tại sao mày lại bỏ đi ngay lúc anh trai cần mày nhất?

Chính mày đã hại anh trai.

Nếu không vì mày dẫn tên khốn đó về nhà sẽ không bao giờ có chuyện như ngày hôm nay.

Là ai đã cho mày tất cả những thứ mà mày muốn?

Là ai?

Đáng lẽ ra, mày phải luôn nhớ rõ một điều...

Đó là anh hai, là người mà năm đó cược cả tính mạng cứu mày ra.

....

Nhà cửa đã sớm trở thành một mớ hỗn độn.

Thủy tinh vỡ, tranh treo tường rách nát, mặt đất, trên tường đều có vết máu, mùi vị cũng thực tanh nồng.

Đoàn Ngạc Niên tái nhợt mặt mày, lẩm bẩm.

"Người đâu?"

Sao lại có máu?

Thiếu nữ run rẩy, nhìn vết máu trên tường càng không giữ được bình tĩnh, cô lo sợ cắn ngón tay đến trầy xước.

Hắn... đã làm gì anh ấy rồi?

Đoàn Ngạc Niên quay sang hỏi cô.

"Nhật Tuệ, nhà cô có camera theo dõi không?"

Cố Nhật Tuệ sực nhớ ra, run rẩy đáp.

"Trên lầu, kho chứa hoạ cụ của anh hai có máy tính...có thể xem lại."

...

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi mở lên đoạn video được trích xuất từ camera, hai người vẫn cảm thấy như bị một đạo thiên lôi bổ xuống.

Đây hoàn toàn là một trận bạo hành.

Cố Nhạc Lăng bị người đánh đến không còn khả năng chống cự, cơ thể gầy yếu đều bị nam nhân cường tráng hành hạ như sắp vỡ ra.

Đoàn Ngạc Niên điên cuồng hất đổ hoạ cụ xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu gào thét.

"Súc sinh, súc sinh."

Người đã thành như vậy mà tên kia vẫn còn chưa chịu dừng tay, Cố Nhạc Lăng run rẩy đưa tay che đầu theo bản năng, nức nở kêu ô ô, như cầu xin, như rêи ɾỉ báo hiệu cậu sắp không chịu nổi nữa.

Rõ ràng là bảo bối của y, rốt cuộc lại bị một tên khốn hành hạ thành như vậy.

Cố Nhật Tuệ đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa, hoảng sợ đưa tay cào tóc rối bù.

"Hắn muốn gϊếŧ anh hai. Kẻ điên đó, hắn sẽ làm thật"

"Hắn chắc chắn muốn gϊếŧ anh ấy, vì anh ấy đã bắt đầu phản kháng lại."

"Anh hai, anh hai sẽ bị tên điên đó gϊếŧ chết... Là vì tôi...tại tôi..."

Thiếu nữ bắt đầu gào thét.

Là vì cô nên Cố Nhạc Lăng mới bị nhắm đến.

Là vì cô nên Cố Nhạc Lăng mới bị tổn thương .

Đó là anh ruột của mày, Cố Nhật Tuệ...

Mày tiếp tay cho kẻ ác, còn bỏ rơi anh hai lúc anh ấy cần mày nhất, không phải là con người.

Đoàn Ngạc Niên mau chóng giữ chặt lấy hai tay của cô, quát lớn.

"Đủ rồi. Chuyện cấp bách bây giờ là phải tìm ra thầy Cố."

"Làm ơn hãy bình tĩnh lại, Nhật Tuệ."- y cũng sắp phát điên lên rồi.

Đáng lẽ ra y nên nhận ra sự bất thường của tên khốn đó.

Đáng lẽ ra... Y nên tìm Cố Nhạc Lăng sớm hơn.

Cố Nhật Tuệ ngây người, lúc này cô mới cảm thấy một trận đau rát nơi da đầu, thế nhưng vẫn không bằng nỗi ân hận, căm thù đang giày xé cô ra từng mảnh.

"Tôi phải tìm anh ấy ở đâu đây?"

Tên ác quỷ kia có lẽ đã giấu anh ấy ở một nơi nào đó rồi.

Cũng có thể, gã đã...

Đây là cái giá của sự hào nhoáng cô theo đuổi đây sao?.

Thối nát. Ghê tởm cực điểm.

Đoàn Ngạc Niên thả tay ra, Cố Nhật Tuệ liền ngồi bệt xuống, cả người thẫn thờ...

"Ai đó... làm ơn..."

Mang thầy Cố về đây đi.

Ai đó nói cho tôi biết...

Tôi phải làm gì bây giờ đây?

***

Cố Nhạc Lăng mệt mỏi mở mắt, điều đầu tiên trông thấy là trần nhà sang trọng lạ lẫm.

Cậu muốn ngồi dậy thì cơn đau đớn mãnh liệt từ bụng truyền đến làm cậu rêи ɾỉ thành tiếng.

Đau... đau quá.

Cố Nhạc Lăng đau đến lặng người, phải đặt tay lên vết thương mới dịu bớt.

Cậu lờ mờ nhớ lại chuyện trước lúc mình ngất đi.

Phải rồi. Mình đã bị hắn ta đánh cho bất tỉnh.

Hắn đã ngửa bài với Cố Nhật Tuệ rồi. Cho nên, em gái không cần cậu nữa.

Trước mặt nó, cậu đã lộ ra mặt xấu xa ti tiện nhất của mình.

Đáng lẽ ra lúc đó, Mục Thiểm Tây phải mạnh tay hơn một chút, không cần vớt lại cái mạng quèn này của cậu.

Cố Nhạc Lăng, mày thật là ngu ngốc.



Mày xong rồi...

Tiểu Tuệ không cần mày nữa.

Nước mắt không khống chế được lại chảy ra, tiếng nức nở quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn mà không một ai nghe thấy.

Cậu ước đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, ngủ một giấc thôi sẽ tỉnh lại.

Rồi mọi thứ sẽ trở lại như lúc đầu, em gái sẽ không còn giận mình nữa.

***

"Mẹ, con tới thăm mẹ đây."- Mục Thiểm Tây bước đến đặt một chiếc hộp gỗ trước một ngôi mộ.

"Nhưng lần này không được đẹp cho lắm. Con đã cố gắng giữ cho nó không bị hư hỏng... "- Hắn đạm nhiên cười, ánh mắt xinh đẹp sâu thăm thẳm giống hệt ảnh nữ nhân trên mộ.

Mục Thiểm Tây hiếm khi nở nụ cười thỏa mãn tận đáy lòng.

"Con muốn mẹ được vui, con đã làm mọi thứ... nhưng người tình của ông ta nhiều quá... Mẹ nói xem, con có nên...?"

Hắn lại im bặt, khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ đăm chiêu, dường như hắn cũng đang tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.

Tiếp đến, hắn lại như thường lệ, đặt câu hỏi cho ngôi mộ, tuy không có câu trả lời nhưng vẫn rất cao hứng.

Giống như một đứa trẻ vui vẻ khoe thành tích tốt với mẹ mình vậy.

Chỉ có điều, những chuyện mà hắn đã làm không thể coi là một đứa trẻ được.

"Gần đây con tìm được một thứ rất thú vị."- Nhớ đến điều gì đó, đôi mắt Mục Thiểm Tây liền sáng lên.

"Nhưng nó quá yếu ớt, một tay thôi cũng đủ bẻ gãy."- Hắn thở ra một hơi, bẻ bẻ đốt ngón tay.

"Con vẫn còn muốn chơi một chút nữa. Mẹ sẽ không mắng con là đồ ham chơi đấy chứ?"

Rồi hắn lại đột ngột cười rộ lên.

"Dĩ nhiên là con biết mẹ sẽ không trách con đâu."

"Mẹ yêu A Uyên nhất mà... phải không?"

Mục Thiểm Tây đứng đó một lúc lâu rồi mới cởϊ áσ khoác ngoài ra choàng lên ngôi mộ.

Nơi đây mặc dù không có tốt như nghĩa trang gia tộc của Mục gia nhưng rất yên tĩnh.

Con yêu mẹ..

Hắn lưu luyến đặt một nụ hôn lên bia mộ rồi mới rời khỏi.

"Khịt." Bóng đen nhìn người nam nhân đã đi xa mới dám nhảy ra.

Là một con chó hoang, cả người bẩn hề hề, lông đầy bùn đất làm cho bết lại, miệng rớt dãi dinh dính liên tục, hẳn là nó đang rất đói.

Con chó lách mình qua những ngôi mộ khác, nó đưa mũi ngửi ngửi chiếc hộp gỗ.

Hai mắt nó sáng lên,đuôi quẫy cao hứng, nhưng không có cách nào mở chiếc hộp ra.

Nó sốt ruột vừa ủi, vừa cào chiếc hộp.

Chiếc hộp bị nó cào đến nắp bật ra. Thứ trong chiếc hộp cũng vì thế nà rơi ra ngoài.

Là một đoạn ngón tay người đã bị biến thâm.Nó nhanh chóng lao đến gặm ngón tay ngay tức thì, vui sướиɠ nhai răng rắc.

***

"Ông chủ. Ngài trở rồi."- Ông lão mang gương mặt hiền từ mỉm cười đôn hậu đón lấy đôi găng tay của một người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa.

Trông người này rất phong độ, hai mắt rất có thần, khí chất điềm nhiên quý phái được nuôi dưỡng trong đại gia tộc từ bé mà sinh ra.

"A Uyên vẫn chưa về?"- Ông nhíu mày, tâm tình đang tốt đẹp cũng lắng xuống.

Lão quản gia gật đầu.

"Vẫn chưa. Có lẽ thiếu gia đang bận việc gì đó chưa thể về được."

Người đàn ông hừ lạnh, sải bước vào trong, người hầu cũng vội vã chạy theo sau lưng ông.

Nó thì bận cái gì?.

Một căn nhà rộng lớn như thế...

Cuối cùng chỉ có một mình ông.

Nghĩ nghĩ càng không kìm nổi cơn tức giận mà quát lên.

"Hôm nay là ngày giỗ mẹ nó, nó vẫn không về?"

Lão quản gia im lặng cúi đầu.

Thiếu gia vốn đâu có xem đây là nhà của hắn. Lần đó bị ông chủ dùng roi đánh cả người đầy vết thương cũng không chịu đặt lại hủ tro cốt của phu nhân ở nhà chính Mục gia.

Cơn giận qua đi, Mục Thần Bắc mới bình ổn ngồi xuống, uống một hớp trà rồi mới quay đầu bảo.

"Mau cho người gọi nó về đây."

"Vâng. Ông chủ"- Lão quản gia mau chóng rời đi, trước khi đi còn dặn dò người hầu thay nước nóng cho chủ nhân của mình.

"Ba ba."- Tiếng gọi non nớt của trẻ con vang lên làm Mục Thần Bắc hơi giật mình.

Vừa hồi thần lại thì cánh tay nho nhỏ đã bám lấy ông.

Tâm tình Mục Thần Bắc càng trở nên khó chịu, ông ẩn nhẫn bế đứa nhỏ lên đùi tùy tiện hỏi vài câu.

"Mới thức dậy sao?"

Cậu bé dụi dụi hai mắt...

"Dạ."

Sau đó, cậu nhóc lại ngây thơ cất lời.

"Anh hai đâu rồi? Thăng Thăng muốn gặp anh hai."

Mục Thần Bắc cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên là máu mủ.

Đối với đứa nhỏ này ông vừa yêu vừa hận.

"Nó không muốn về thì sao?"- Ông ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của đứa nhỏ, trong lòng là một mớ hỗn độn.

"Thăng Thăng sẽ tìm anh hai về."- Cậu nhóc bặm môi kiên quyết đáp.

Anh hai đã hứa với nhóc sẽ về thăm nhóc mà. Anh mà nuốt lời thì nhóc sẽ

không thương anh hai nữa.

La Mục Thần Bắc bật cười, đưa tay sờ lên mặt của con trai.

"Thăng Thăng, con ngày càng giống anh hai con."

Cậu bé vui vẻ vung vẩy đôi chân ngắn ngủn

"Thật hả ba? Thăng Thăng cao đẹp giống anh hai sao?"

Mục Thần Bắc không đáp lại, đặt đứa nhỏ xuống, nhìn Mục Thậm Thăng hoạt bát nhanh chân chạy đi chơi liền thâm trầm hạ mi.

Gọi anh hai thì có hơi hạ thấp vai vế của nó rồi.