Chương 44

Mùa mưa đã thật sự về, trời chiều u ám, những đám mây đen kịt giăng ngang giữa tầng không, khí trời mát mẻ, thoáng đãng. Phù Lạc ngồi nghiêm túc trên phản, tóc búi gọn gàng đằng sau, tay mân mê mấy sợi dây đỏ, đan đan nối nối thứ gì.

Bỗng nhiên Mạch Luân đẩy cửa bước vào.

Phù Lạc đang nghĩ đến bức thư kia nên có tật giật mình, hắn ngẩng đầu, "a" một tiếng nhỏ, còn làm rơi thứ đang cầm trong tay. Sau khi thấy Mạch Luân dừng nửa bước chân ở cửa thì cười khúc khích đi đứng lên.

Mạch Luân khẽ ho một cái, sau đó dang tay ôm lấy Phù Lạc, chờ đợi nụ hôn quen thuộc rơi xuống cằm mình.

Y nhẹ nhàng nhấc bổng Phù Lạc, "chát" một tiếng vỗ vào cái mông trắng nõn mượt mà kia, còn thuận tiện xoa xoa nắn nắn.

"Làm chuyện xấu gì mà sợ thần sợ quỷ thế?"

Phù Lạc áp tai vào l*иg ngực rộng của Mạch Luân, cảm nhận được sự rung động trầm thấp từ l*иg ngực y, hắn bĩu môi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói:

"Còn không phải là vì ngài không cho ta mặc y phục sao? Ngài không hiểu đâu, lúc nào cũng bất an trước sau, cứ sợ có kẻ lạ đi vào"

Mạch Luân không cảm thấy ác thú của mình có gì sai, y còn mỉm cười bào chữa:

"Còn không phải vì tốt cho ngươi. Mới bao lâu đã kiều khí như thế? Cũng không phải chưa từng lột sạch ngươi trên núi cho ngươi bò dạo quanh. Lâu quá nên quên rồi sao?"

Chuyện như thế làm sao mà Phù Lạc quên được. Ngày trước, Mạch Luân thật sự là chơi rất ác, bây giờ y cũng rất ác, chỉ là công vụ dường như bận rộn hơn, gặp mặt Phù Lạc còn phải đắn đo một hồi, ngủ cùng hắn một giấc đã đủ vui vẻ.

Mạch Luân ôm Phù Lạc đặt lên giường, sau đó y mới đứng bên cạnh cởϊ áσ giáp trên người xuống.

Phù Lạc hiếm khi lười biếng không phụ Mạch Luân thay đồ, hắn nằm nghiêng đầu nhìn Mạch Luân cao lớn bên cạnh:

"Hôm nay, người ở kinh thành lại gửi thư hỏi thăm sức khỏe của tướng quân, thư tháng này nhiều gấp đôi tháng trước"

Mạch Luân làm việc cẩn trọng, y treo áo giáp và kiếm của mình ngay ngắn, sau đó mới trở lại giường nằm xuống cạnh Phù Lạc, trò chuyện cùng hắn:

"Vừa đánh Cao Vạn về đương nhiên có không ít người quan tâm, ngươi cứ theo lệ cũ, thay ta trả lời bọn họ"

Phù Lạc bị một chân của Mạch Luân gác ngang qua, không sau lăn lộn được, hắn ngoan ngoãn dùng tay xoa bóp cho y. Cơ chân của Mạch Luân săn chắc, phải dùng sức không nhỏ mới xoa bóp được.

"Ngài lại cao lên rồi?"

Mạch Luân quay đầu lại, hôn hôn vành tai Phù Lạc, sau đó nhỏ giọng thì thầm:

"Lạc cũng to lên rồi, năm đó ngươi chỉ bé xíu như này"

Không biết là vô tình hay cố ý, y vừa nói vừa đưa tay xuống hai khuyên v* kia lần mò.

Một ngày thoa mấy lần thuốc, nơi đó của Phù Lạc đã hồi phục được 8 phần, vết thương không còn đau, nhưng độ nhạy cảm lại tăng gấp bội.

Mạch Luân mới sờ qua một ít, hắn đã cảm thấy khắp người nhộn nhạo, nơi bị chạm tới vừa tê vừa ngứa, hắn muốn nhiều hơn, muốn Mạch Luân mạnh bạo hơn, tốt nhất là bấu, là ngắt cho hai nụ hoa kia không d*m đ*ng nổi nữa, để hắn được giải phóng cảm giác kỳ lạ trong người.

Nhưng đến cùng Phù Lạc cũng không dám mở miệng cầu xin, sâu trong ký ức, hắn vẫn không quên được những lần Mạch Luân "tận hứng", nếu hôm nay y bị hắn kí©h thí©ɧ thật thì biết đâu cơ thể yếu ớt này của y không chịu nổi mất.

"Ưʍ... a... Tướng quân... a... Chủ nhân"

Mạnh Luân nghiêng nửa người đè xuống vai Phù Lạc, khóa chặt môi hắn, ngăn những tiếng rêи ɾỉ ngọt liệm kia.

Hơi thở y nóng rực phả xuống da thịt hắn, khi môi cả hai chạm nhau, Phù Lạc không nhịn được đưa lưỡi ra khẽ liếʍ môi của Mạch Luân.

Môi tướng quân của hắn khô hơn mọi hôn, vừa chạm vào hắn liền biết, mấy ngày nay đúng là cực khổ ngài rồi.

Mạch Luân không nghĩ được nhiều, y chỉ cảm thấy Phù Lạc đang khıêυ khí©h y, vì thế y dụ dỗ, lôi kéo cái lưỡi nhỏ kia vào sâu hơn một xíu, sau đó xấu xa cắn lấy đầu lưỡi Phù Lạc.

"Ưʍ..."

Phù Lạc bị tấn công bất ngờ nhưng không lui được, chỉ có thể để mặc Mạch Luân cuốn lấy mình chơi đùa. Không ngoài dự đoán, sau khi y chơi hắn đến khi đầu lưỡi tê rần thì cũng nhàm chán mà buông ra.

Y chiếm lại quyền chủ động, chạy qua bên hắn du ngoạn, vừa cọ sát, vừa mυ"ŧ mát, môi chạm môi ngang nhiên cướp đoạt hơi thở của Phù Lạc.

Tay y rời khỏi hai đầu v* đáng thương, xuyên qua tóc Phù Lạc, cố định đầu của hắn lại, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt, càng điên cuồng, từng ngóc ngách trong khoang miệng đều được hỏi thăm qua.

Phù Lạc thiếu dưỡng khí, đầu óc hơi mơ hồ, nhưng không có đường nào trốn tránh, hắn cứ thế mà nằm đó chờ đợi Mạch Luân xâm phạm.

Hơi thở của Phù Lạc chậm dần, Mạch Luân chờ đến khi hắn đến giới hạn mới dừng lại. Sau đó, y yêu thương hôn xuống khóe mắt đọng lại một chút ánh nước của hắn, rồi dời tay xuống lần mò cơ thể mềm mại dưới thân.

Phù Lạc lúc này mới cảm nhận được da đầu mình bị kéo đến tê rần, hắn mở mắt nhìn vào góc mặt Mạch Luân, chỉ thấy y quá đỗi kiêu ngạo, hắn còn cảm nhận được y đang tính toán làm thịt hắn như nào.

"Á... hực ...."

Đầu v* bị ngậm vào, rồi lưỡi Mạch chà sát qua một lược, sau đó y khẽ mυ"ŧ nhẹ, còn mơ hồ dùng răng cà cà phần da thịt đỏ tươi ấy.

"Đau không?"

Mạch Luân ngẩng đầu lên, liếʍ liếʍ môi hỏi.

Phù Lạc không rõ là đau hay sướиɠ, câu hỏi lại bất ngờ, đầu óc hắn rồi mù, chỉ có thể mấy máy môi trả lời theo quán tính:

"Đau"

Mạch Luân cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo má Phù Lạc, sau đó lại cúi đầu cắn lấy đầu ngực xinh đẹp kia, mυ"ŧ mát đến phát ra âm thanh.

Một tay y lại vòng xuống phía dưới, cởi trói cho d*ơng v*t nhỏ của Phù Lạc, xoa bóp hai quả bóng căng tròn, vuốt ve kí©h thí©ɧ thứ đã lâu không được giải phóng kia.

Thật ra cũng không phải là lâu lắm, có những khoảng thời gian còn đặc biệt lâu hơn, chỉ là bây giờ bọn họ rất ít thời gian thân mật, Mạch Luân cũng không biết lần sau là lần nào, nên mỗi lần đều để cho Phù lạc ra trước.

Dưới sự kí©ɧ ŧìиɧ dồn dập, Phù Lạc thuận theo sự dẫn dắt của Mạch Luân, nhắm mắt làm quen với tay chân môi lưỡi của y du ngoạn trên cơ thể, hắn mở cánh môi bị gặm sưng căng mọng rêи ɾỉ mị hoặc.

Phía dưới căng tức, tốc độ tay của Mạch Luân khá nhanh, Phù Lạc bị cọ sát có chút rát nhưng hắn nào có thể phân biệt rõ, rất cả đều quy thành kɧoáı ©ảʍ.

Hắn thở dốc, n*m vυ" đã bị Mạch Luân tháo khuyên ra, dù viên đá trên khuyên v* không lớn nhưng Phù Lạc vẫn cảm thấy nhẹ hẳn đi.

Mạch Luân rất thích n*m v* của Phù Lạc, hắn mẩn mê ngậm mυ"ŧ, lúc nặng lúc nhẹ, cơ thể Phù Lạc không thích ứng được với nhịp độ bất thường đó nên luôn trong tư thế đề phòng,

Trên dưới kí©h thí©ɧ quá mức cho phép, Phù Lạc ngoan ngoãn đầu hàng, t*nh d*ch dính đầy tay Mạch Luân. Y buông d*ơng v*t nhỏ của Phù Lạc ra, vỗ vỗ hai cái lên hòn trứng.

Phù Lạc hiểu ý mò tìm sợi dây dưới thân, sau đó hắn tự cầm lấy d*ơng v*t mềm nhũn trong cơn kɧoáı ©ảʍ cao trào của mình trói lại.

Phù Lạc dần ổn định nhịp thở, vốn hắn nghĩ rằng Mạch Luân sẽ bắt đầu đề thương ra trận, tâm lý cũng chuẩn bị xong. Không ngờ, Mạch Luân cứ ngậm chặt đầu v* hắn không buông, không có tra tấn, trêu chọc, cũng không có kí©h thí©ɧ, gợϊ ȶìиᏂ.

Y cứ đơn giản ngậm lấy, lâu lâu lại mυ"ŧ nhẹ.

Kɧoáı ©ảʍ dịu bớt, Phù Lạc mới nhận ra khác thường mà cúi đầu xuống nhìn.

Mạch Luân ngủ.

Ngủ quên trên người Phù Lạc.

Tay vẫn còn ôm chặt hắn.

Có lẽ y đã rất mệt rồi.

Phù Lạc không có ý định đánh thức Mạch Luân, cũng không muốn di chuyển.

Hắn cứ thế để y nằm trên người mình, yên lặng nhìn y ngủ say, lòng thầm ước ánh tà dương ngã chậm thêm một hồi.