Chương 4: Không quen biết.

Editor: Lam

Beta: Tứ Ngọc+ Đắng.

----------

“Xin chào, mọi người là...” thư kí theo sau Trữ Lễ Hàn, nghi hoặc nhìn về phía ba người Thẩm Hải.

Thẩm tổng cảm giác như cổ họng bị ai đó bóp nghẹt, yết hầu khẽ lăn lộn.

Hắn cảm thấy như chính mình đã đυ.ng phải cảnh tượng không nên thấy.

“Tìm tôi.” Lăng Sâm Viễn lên tiếng, ngắt lời thư kí.

Vừa nói hắn vừa quay lại nhìn, đầu tiên lướt qua Úc Tưởng, ánh mắt dừng lại đôi chút, sau đó liền dời về phía Thẩm tổng: “Người của công ty văn hóa Khải Tinh đúng không?”

Thẩm tổng xuất hổ gật đầu.

Xong rồi.

Thẩm Hải thầm nghĩ.’

Không nghĩ tới vừa ra thang máy liền đυ.ng phải Trữ đại thiếu! Quả nhiên lời khổng thể nói bậy a!

Mà Trữ Lễ Hàn lúc này, lực chú ý đã sớm không còn ở trên người Lăng Sâm Viên – con riêng của cha anh nữa.

Hắn chậm rãi đưa tay lên, đẩy người trước mặt ra, nhìn thẳng về phía Úc Tưởng.

Quần áo ăn mặc chỉnh tề, cà vạt được thắt cẩn thận, ngay cả đến nút áo cũng được cài không lệch một cái, cả người toát ra khí chất của một thiên kim cao ngạo.

Chỉ một ánh mắt nhìn qua cũng đủ làm cho người đối diện cảm thấy áp bức không nói nên lời.

Úc Tưởng nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Hệ thống sợ cô nói lời gì đó không nên nói, rất muốn đem miệng cô lắp kín lại.

Nhưng lúc này, Thẩm tổng đã mở miệng trước.

Thẩm tổng thật cẩn thận nhìn sắc mặt Trữ Lễ Hàn, thấp giọng nói: “Đây là nhân viên của công ty chúng tôi – Úc Tưởng, Trữ thiếu gia... có quen biết sao?”

Trữ Lễ Hàn thu ánh mắt lại, nhàn nhạt mở miệng: “Không quen biết.”

Thẩm tổng khô khan mà đáp lời: “A, vậy thật xin lỗi, tôi đã đường đột rồi.”

Úc Tưởng cảm thấy không tệ chút nào.

Hôm nay tất cả phần xấu hổ, đều được vị Thẩm tổng kia bao trọn rồi.

Trữ Lễ hàn nhanh chóng lướt qua Úc Tưởng, liền vào trong thang máy.

Mấy người thư kí cùng vệ sĩ phía sau ngẩn người một hồi cũng vội vàng theo sau.

Trước lúc thang máy kịp đóng lại, Úc Tưởng mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt Trữ Lễ Hàn lãnh đạm quét qua người cô.

Sau đó cửa đóng lại.

Liền không còn cảm giác gì nữa.

Trong thang máy, một mảng trầm mặc tĩnh mịch bao trùm.

Thư kí do dự một lát vẫn quyết định lên tiếng: “Đại thiếu gia, hình như chúng ta đã sử dụng nhầm thang máy, đây là thang máy cho khách.”

Thang máy chuyên dụng của Trữ Lễ Hàn ở bênh cạnh...

Chỉ có thang máy đó, mới có thể lên được phòng của tổng giám đốc.

Trữ Lễ Hàn: “.....”

Hắn cúi đầu nhìn thoáng quá đồng hồ.

“Tan làm đi.”

“Vâng, vâng!” thư kí tức khắc mừng như điên, cũng không quan tâm đến việc ông chủ mình sao hôm nay lại kỳ lạ như vậy.

Trữ Lễ Hàn lập tức đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, thư kí Vương Lịch đã ở sẵn trong xe đợi rất lâu.

Thấy Trữ Lễ Hàn mở cửa xe ngồi vào, hắn lập tức giao cho anh đồ vật ở trong tay.

Đó là một tập tài liệu, mở ra liền thấy được mấy chữ in đậm to, nổi bật bên trên: Báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Thư kí Vương thấp giọng nói: “Loại thuốc này xác thực có vấn đề, sau khi sử dụng, sẽ làm rối loạn khả năng tuần hoàn. Nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới tử vong cho người dùng.”

Trữ Lễ Hàn rũ mắt, sắc mặt dần tối lại.

Anh chỉ đơn giản xem qua một lượt báo cáo sức khỏe trong tay. Đây là kết quả của việc sau khi rời khỏi khách sạn, anh đã phải lùi lại thời gian họp và đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Báo cáo sức khỏe cho thấy, cơ thể anh vẫn rất tốt, không có vấn đề gì.

Cho nên nhận định của anh lúc đó đã đúng, hiệu quả của thuốc quả nhiên đã được giảm bớt.

“Người phụ trách bên khách sạn Hải Lê muốn gặp ngài...” thư kí vương thấp giọng nói.

Trữ Lễ Hàn khép báo cáo trong tay: “Cậu đi xử lý đi.”

Thư kí Vương gật đầu.

“Vâng. Còn có, những phóng viên bị bắt giam ngày hôm qua, sau khi được thả ra đã làm cam kết sau này sẽ không bao giờ làm những việc liên quan đến vụ này nữa.”

Trữ Lễ Hàn không đáp, anh đối với việc không đó không có hứng thú muốn nghe.

Anh không tự giác mà bóp chặt đầu nhón tay, có chút hoảng hốt, dường như anh cảm giác được sự mềm mại còn lưu lại ở từng đầu ngón tay khi bóp chặt cổ đối phương.

Cô ấy tên Úc Tưởng đúng không?

Anh vừa rồi nhìn thấy được trên cổ cô còn lưu lại một chút dấu vết, không quá rõ ràng nhưng vẫn đủ thấy được dấu tay.

Đó chính là dấu tay anh lưu lại đêm hôm đó.

Loại mất khống chế như thế, đối với Trữ Lễ Hàn là lần đầu tiên trải qua, nó hoàn toàn xa lạ, cũng khiến anh hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Trữ Lễ Hàn hơi cuộn ngón tay, ép xuống một chút tàn tạo nơi đáy mắt.

Lần trúng kế này khiến anh không tài nào hiểu được.

Chờ khi anh tìm ra kẻ đứng sau kế hoạch này, anh sẽ đem từng đốt xương của tên đó tháo xuống nghiền nát vụn.

“Vậy người xuất hiện ở khách sạn hôm đó... có cần phải tìm nữa không?” thư kí Vương lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không

khí yên lặng đáng sợ.

“Không cần.” Trữ Lễ Hàn không nói rằng đã tìm được người, nhưng chỉ cần quan sát biểu hiện của Trữ Lễ Hàn hôm nay, Vương Lịch liền hiểu ngay.

“Vậy bây giờ tôi sẽ lái xe đưa đại thiếu gia về nhà cũ?”

“... Chờ một chút.”

Trữ Lễ Hàn có một việc rất quan trọng muốn hỏi Úc Tưởng.

Hắn gọi vệ sĩ tới, căn dặn: “Đi tới tầng một của đại sảnh chờ một người. Chính là cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng của công ty văn hóa Khải Tinh.”

Vệ sĩ đáp, nhanh chóng chạy đi làm việc.

Mà bên này, Úc Tưởng đã theo đoàn người tiến vào trong phòng họp.

Lăng Sâm Viễn xoay người: “Thẩm tổng đã mang tài liệu tới chưa?”

“Tài liệu đây!” Thẩm tổng từ trong chiếc cặp lấy ra một tập tài liệu cùng laptop.

Lăng Sâm Viễn nhận lấy, bắt đầu xem tài liệu.

Thẩm tổng ở một bên thao thao bất tuyệt mà bắt đầu giới thiệu về công ty của mình, cùng với việc triển khai các hạng mục mới, cũng như những nhân vật nổi tiếng trên mạng mà gần đây anh ta đã kí hợp đồng.

Úc Tưởng vừa nghe liền hiểu ra.

Thì ra đây là một tổ chức MCM*, chuyên phụ trách việc nâng đỡ, cũng như tạo ra những nhân vật nổi tiếng trên mạng.

(*)MCN: một mạng lưới đa kênh là một tổ chứ làm việc với các nền tảng video như Youtube, hỗ trợ cho các chủ kênh trong các phần như ‘sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền/bán hàng và phát triển khán giả’ để đổi lại một số phần trăm lợi nhuận quảng cáo từ kênh.

Không chờ Thẩm tổng giới thiệu xong, Lăng Sâm Viễn đã đánh gãy lời hắn: “Tôi sẽ từ từ xem tài liệu, anh không cần phải nói gì hết.”

Thẩm tổng đành im lặng, có chút ủy khuất mà về chỗ ngồi.

Mà bên này, Úc Tưởng lại chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn.

Cô chống cằm dựa vào bàn hội nghị, một bên xoay tách trà trong tay, một bên nghiêm túc mà nhìn Lăng Sâm Viễn.

Nhìn không chớp mắt.

Hệ thống Tiểu Vân lúc trước phải chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, giờ cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Hệ thống: [Hiện tại Trữ Lễ Hàn đi rồi, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Sâm Viễn trước.]

Úc Tưởng: “Ân, ngươi không nhìn thấy ta đang thực hiện nó sao?”

Hệ thống:??????

Hệ thống: [Này là cô đang thực hiện cái gì?]

Úc Tưởng: “Ngươi thử nghĩ xem tự nhiên có một cô gái xông lên nói ‘tôi thích anh’. Có bị người ta xem là có bệnh hay không?”

Hệ thống: [Có bệnh thì có bệnh, miễn sao cô hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.]

Úc Tưởng: “Ngươi làm sao không tự đi hỏi lại chính bản thân mình? Vì cái gì chỉ được phân tới bên cạnh một nhân vật pháo hôi như ta? Đương nhiên bởi vì ngươi không ưu tú bằng những hệ thống khác... Vậy vì sao ngươi lại không ưu tú bằng những hệ thống khác? Chính vì ngươi quá cứng nhắc trong lúc hướng dẫn kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.”

Hệ thống:[...]

Cô có thể đừng nói nữa hay không? Nó cảm giác từ lúc sinh ra nó đã tạo nghiệp gì đó rất lớn, nên mới bị phân quản lý cô.

Úc Tưởng: “Ngươi nói xem nam chính có bao nhiêu thông minh?”

Hệ thống: [Đương nhiên chỉ số IQ của hắn sẽ cao nhất trong thế giới này, dù sao thì hắn cũng là nam chính.]

Úc Tưởng: “Ân, cho nên ngươi thử nghĩ xem, nếu ta cứ giống như một người máy được lập trình sẵn mà liên tục xông lên tỏ tình cùng hắn, một chút tình cảm cũng không có. Nam chính có thể không hoài nghi rằng ta không phải là người thế giới này mà từ sao hỏa rơi xuống.”

Hệ thống:.....

Nó đã bị thuyết phục.

Mà ở phía bên kia.

Lăng Sâm Viễn lúc này đã không chịu nổi ánh mắt quá sức nóng bỏng, quá mức chuyên sâu của Úc Tưởng.

Hắn dời mắt khỏi tài liệu, nhìn lại cô.

Úc Tưởng vẫn tiếp tục chuyên chú nhìn Lăng Sâm Viễn.

Ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau, Úc Tưởng không hề chột dạ né tránh mà ngược lại càng ổn định nhìn thẳng tới.

Đây là lần đầu tiên Lăng Sâm Viễn gặp một cô gái có lá gan lớn như vậy, cũng là cô gái có da mặt dù nhất hắn từng gặp qua.

Đương nhiên, đây cũng là cô gái lớn lên xin đẹp nhất mà Lăng Sâm Viễn biết.

“Giám đốc Lăng?” Thẩm tổng có điểm ngồi không yên, hắn lên tiếng đề nghị. “Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, ngài xem nếu không phiền thì chúng ta cùng đến khách sạn Hải Lê dùng bữa cơm?”

Khách sạn Hải Lê, cũng chính là nơi Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn cùng nhau lăn giường.

Nó ở Hải Thị tương đối nổi tiếng.

Lăng Sâm Viễn buông tài liệu trong tay xuống: “Không cần, tài liệu trước mắt cứ để ở chỗ tôi. Tôi sẽ cho người sao chép một phần khác, Thẩm tổng có thể đem máy tính lấy về.”

Thẩm Hải không khỏi có chút thấp thỏm cùng nôn nóng.

Hắn lúc này nhịn không được oán trách chính mình chọn thời gian không thích hợp, vừa đến đã đυ.ng phải Trữ đại thiếu cùng Lăng Sâm Viễn.

Có lẽ vừa mở màn đã loạn lên như vậy, nên Lăng Sân Viễn cũng chẳng còn tâm tư gì mà tiếp đón hắn cả.

Thẩm tổng đành phải đáp ứng: “Được rồi, khi nào ngài có thời gian rảnh hoặc có tiến triển gì mới thì ngài hãy liên lạc với tôi.”

Liêu Giai Phỉ duỗi tay ôm tập tài liệu, đi phía trước.

Thẩm tổng đi sát theo sau.

Lúc này Lăng Sâm Viễn đi đến bênh cạnh cửa, đem nó đóng lại.