Chương 19: Bán đồng hồ.

Edit+Beta: Phương Anh.

Beta:Đắng

------

Hà Vân Trác nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhìn Hà Vân Trác.

Trong đầu Hà Vân Trác lướt qua một ý nghĩ.

Có hay không một khả năng, có lẽ, từ đầu tới cuối, Úc Tưởng đối với anh ta chưa từng có một chút rung động?

“Được rồi, đều đứng ở phía dưới làm gì? Hà thiếu mời ngồi!” Bác cả Úc gia vừa bước xuống dưới vừa nói.

Anh ta không biết Úc Tưởng đã nói gì, nhưng nhìn qua không khí có vẻ không tốt lắm, lúc này cần phải có gia trưởng đứng ra can thiệp.

Hà Vân Trác chợt hoàn hồn, anh ta nói: “Cô nhắc nhở tôi, chỉ dựa vào vệ sĩ tới bảo vệ, xác thật không có tác dụng gì. Vậy nếu tôi “tiên hạ thủ vi cường” thì sao?”

Úc Tưởng:……?

Cốt truyện diễn ra nhanh đến độ anh ta muốn đạp đổ luôn rồi sao?

Úc Tưởng: "Mạch não của tên này đúng là không giống người bình thường."

Hệ thống:【 Nếu không, còn nam phụ thứ hai thì sao? Người bình thường đều kêu anh ta là người qua đường.】

Úc Tưởng: "Như vậy vấn đề lại tới rồi, tôi như vậy có tính là đang xúi giục anh ta không?"

Hệ thống:【 không tính……】

Hà Vân Trác nhẹ nhàng cười: “Úc tiểu thư ở nhà chờ tôi, ngày mai tôi sẽ đến đón cô. Không làm phiền bữa tiệc của mọi người nữa. Tôi rất vui khi thấy cô không có việc gì.”

Nói xong, anh quay đầu rời đi, hoàn toàn không cho vị bác cả Úc gia kia chút mặt mũi nào, cùng ông ta chào hỏi một tiếng cũng không có.

Bác cả Úc gia nhìn Hà Vân Trác rời đi vội vàng, tâm tình liền chùng xuống.

Xong rồi.

Chẳng lẽ ông đã đắc tội Hà Vân Trác?

Chỉ có Úc Tưởng ở đó trầm tư.

Úc Tưởng: “Chậc, chắc không phải anh ta định tạo ra một tên tội phạm gϊếŧ người không có thật, sau đó dùng một số tiền lớn đem người gϊếŧ chết chứ?”

Hệ thống:【 rất có khả năng 】

Úc Tưởng: "Nếu anh ta phát hiện ta lừa anh ta…"

Hệ thống:【 không có chuyện gì hết, chính là đi đến điểm cực hạn mà thôi.]

Úc Tưởng: "…… Bảo bối ngươi thay đổi rồi."

“Tưởng Tưởng, này…… Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Giọng của Quan Kim Mỹ vang lên ở phía sau, tràn ngập sự khϊếp sợ.

Úc Tưởng lập tức giơ tay chỉ về hướng ông bác cả của mình: “Ông ấy giật dây, xem như đối tượng thân cận đi.”

Bác cả Úc gia không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Vạn nhất lời này bị Trữ Lễ Hàn nghe được, vậy ông sẽ thành loại người gì?

“Đó cũng chỉ là trước đây…… Hà tổng mong muốn, hy vọng có một cô gái ở bên cạnh con mình, giúp hắn nhanh chóng làm quen tình huống trong nước. Nếu phát triển tốt thì có thể đi đến kết hôn. Chuyện chỉ có như vậy. Ta khi đó cũng là hy vọng Úc Tưởng có thể kết thêm nhiều bạn hơn mà thôi.” Bác cả Úc gia nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Quan Kim Mỹ nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy sao, tôi thấy bộ dáng đứa nhỏ này cũng không tồi. Hà gia, là bất động sản Hà gia sao? Nhà bọn họ giống như…… Cũng rất có tiền có phải hay không?”

Bác cả Úc sững sờ nói: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng sẽ không vì tiền mà đem Úc Tưởng đưa ra...… em nói đúng không?”

Chú tư Úc lúc này cũng chạy nhanh lại đây tiếp đón bọn họ: “Đừng nói nữa, ăn cơm trước đi, Úc Tưởng khẳng định là đói bụng rồi. Anh hai, chị dâu hai người chắc cũng đói bụng lắm đi.”

Nói xong, một phen thân thiết mà ôm chầm Úc Thành Tân.

Cha mẹ Úc Tưởng có chút “thụ sủng nhược kinh.”

Bữa trưa hôm nay, Úc Tưởng bị xếp ngồi ở phía tay trái, Úc Thành Tân ngồi bên phải.

Trước lời đề nghị muốn trở lại Hải Thị của vợ chồng Úc Tân Thành, bác cả Úc gia vô cùng tán thành, cũng bày tỏ bản thân sẽ phụ trách vấn đề việc làm của hai ông bà.

Sau một bữa cơm.

Trên dưới Úc gia đều biết, thời thế của Úc gia từ hôm nay sẽ bị thay đổi.

Chờ cơm nước xong, chú tư Úc cười nói: “Anh hai chị dâu cũng đã lâu không nghỉ ngơi, không bằng hôm nay em xin nghỉ nửa ngày, cùng hai người đi dạo công viên một chút.”

Úc Thành Tân ngẩn người, gật đầu lên tiếng: “Được thôi.”

Sau đó cùng Quan Kim Mỹ lên lầu thay quần áo.

“Úc Tưởng cháu cũng……”

Úc Tưởng lười biếng nâng mắt lên nhìn, trực tiếp cự tuyệt: “Không được, tôi ở nhà nghỉ ngơi.”

Chú tư cười gượng hai tiếng: “Được, được, vậy cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Bên này Quan Kim Mỹ thay quần áo xong, cùng Úc Thành Tân ngồi đối diện cảm thán.

“Tôi hôm nay mới cảm thấy em trai giống người chú.”

“Đúng vậy.”

Úc Tưởng muốn ở nhà nghỉ ngơi, ai cũng không có biện pháp cưỡng cầu cô.

Lần này cô quang minh chính đại mà ngồi trên sô pha chơi game, ăn đồ ăn vặt cùng trái cây của Úc gia, nếu không hài lòng, còn có thể gọi món khác.

Ngay cả chiếc PS5* của Úc Trung cũng bị cô trưng dụng.

(*)PS5 ( Hình ảnh minh họa.)Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích - Chương 19: Bán đồng hồ.Úc Trung đi học về, vừa vào cửa liền thấy một màn như vậy.

Hắn lập tức gọi người hầu lại hỏi: “Chị ta ở nhà chơi game, cha tôi không quản chị ta sao?”

Đổi lại là hắn thì sớm đã bị mắng đến máu chó phun đầu. Đương nhiên, mắng là mắng, hắn không để ý đến là được.

Người hầu cười nói: “Tứ tiểu thư đang dưỡng bệnh , chơi game tiêu khiển có gì là không tốt?”

Úc Trung: “Chị ta bệnh chỗ nào?”

Hắn tức giận quay đầu lại nhìn Úc Tưởng.

Sau khi thấy rõ Úc Tưởng cầm PS5, thế nhưng lại chơi trò chơi nhàm chán mà thiểu năng như “ náo loạn phòng bếp ”, Úc Trung càng phẫn nộ hơn.

“Trả lại cho tôi!” Úc Trung đang muốn nhào lên, lập tức bị mấy người hầu hoảng sợ bắt lấy.

Úc Tưởng bưng ly thủy tinh lên, cái ly đang đựng đầy Coca.

Cô uống một ngụm, một tay bắt lấy tay cầm, chậm rãi đi qua trước mặt Úc Trung.

Kéo đủ thù hận a.

“A a a Úc Tưởng! Chị đừng đắc ý! Chờ đến lúc bọn họ không thích chị, tôi xem chị còn có thể làm được cái gì?” Úc Trung nổi điên hét lên.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Thầm nghĩ: "yên tâm, hiện tại bọn họ cũng đâu có thích tôi."

Cô cũng không dám tưởng tượng bộ dáng bọn họ thích cô sẽ là như thế nào đâu.

Hệ thống:【 nhìn không ra cô còn là người rất thích kéo thù hận 】

Úc Tưởng: "Giống nhau thôi, giống nhau thôi."

Úc Tưởng trở lại phòng của mình, chơi trò chơi hằng ngày một lát, thuận tay còn chia sẻ chúng lên mạng xã hội.

Sau đó liền đi ngủ.

Ngày hôm sau Úc Tưởng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là Thẩm tổng gọi điện tới.

Úc Tưởng: ?????????

Chẳng lẽ kì nghỉ phép của cô lại phải ngâm nước nóng sao?

Úc Tưởng chậm rì rì mà nghe điện thoại: “Alo.”

Ở đầu bên kia truyền tới âm thanh vui vẻ của Thẩm tổng: “Chúng ta lấy được hợp đồng! Chúng ta thành công lấy được nó rồi!"

Vào thời điểm hiện tại, tin tức tốt này đến, ít nhiều có chút vi diệu.

Úc Tưởng lăn lộn ổ chăn: “Ồ.”

“Úc Tưởng, buổi tối công ty chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc chúc mừng……” Thẩm tổng hơi dừng lại, hỏi: “Cô xem cô có rảnh để tới không?”

Úc Tưởng định nói không rảnh.

Nhưng nghĩ lại chính mình bắt được tiền, nhiều ít có chút rảnh rỗi quá mức.

“Vậy tôi sẽ dành chút thời gian để tới.” Úc Tưởng nói.

Thẩm tổng cũng không cảm thấy lời nói này của Úc Tưởng có gì không đúng, vô cùng vui vẻ mà cúp điện thoại.

Không bao lâu sau khi Thẩm tổng cúp máy, điện thoại của Úc Tưởng lại một lần nữa vang lên.

Úc Tưởng có chút nhanh tay nên ấn nhầm, lại phải cầm điện thoại lên nghe.

“Có phải vừa nghe điện thoại xong không?” Đầu bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông.

Vừa lạnh lùng, lại vừa quen tai.

Là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng không nói gì.

“Muốn tắt điện thoại?” Lăng Sâm Viễn lại nói tiếp.

Úc Tưởng: “……”

Chết tiệt, thế mà lại bị anh đoán trúng rồi.

Lăng Sâm Viễn thấp giọng nói: “Hạng mục đầu tư của công ty các cô, là tôi đồng ý thông qua.”

Úc Tưởng: “Ồ.”

Lăng Sâm Viễn: “Tôi cũng không để ý cô nói cho công ty mình biết, đằng sau chuyện này là tôi vì cô mà ra tay.”

Chưa kể đến những cô gái trẻ tuổi, dù là những người phụ nữ lớn tuổi một chút gặp loại chuyện này cũng không thể giấu được sự tự phụ trong lòng.

Thử nghĩ xem, tương lai trong công ty mọi người sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ nhìn cô.

Ai là người sẽ không động tâm với điều đó đây?

Úc Tưởng: “Ồ.”

Câu trả lời của cô thờ ơ, dường như chỉ trả lời cho có lệ.

Lăng Sâm Viễn: “……”

“Cô không có lời gì để nói sao?”

Úc Tưởng nói: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn là không có.” Cô dừng lại một chút, “Anh muốn đầu tư bao nhiêu tiền vào cái dự án này?”

Lăng Sâm Viễn: “Trong vòng 3000 vạn.”

Úc Tưởng thở dài: “Trực tiếp đem tiền này cho tôi có phải tốt hơn không, anh đầu tư cho công ty tôi làm gì?”

Lăng Sâm Viễn: “…………”

Là anh ta đã xem nhẹ lí lẽ của Úc Tưởng, cùng trình độ tham tiền của cô.

Úc Tưởng: “Tôi đau lòng đến độ ăn không ngon a, không nói với ngài nữa, Tạm biệt Lăng tiên sinh.”

Sau đó Lăng Sâm Viễn đã bị Úc Tưởng cúp điện thoại.

Lăng Sâm Viễn ở đầu bên kia: “……”

Anh ta đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ vớ vẩn.

Giống như…… Căn bản không có chuyện gì có thể chèn ép được Úc Tưởng.

Lăng Sâm Viễn ánh mắt lóe lóe, lại gọi cho Úc Tưởng thêm hai lần nữa, đều bị cắt đứt.

Cô không phải là đang bận chơi game chứ?

Lăng Sâm Viễn bị chính phỏng đoán của bản thân làm cho nghẹn họng.

“Giám đốc.” Giọng nói của thư kí ở bên cạnh vang lên.

Suy nghĩ của Lăng Sâm Viễn lúc này mới được kéo trở về: “Nói.”

“Ninh tiểu thư ở bên đó, hôm nay còn muốn đi thăm không?” Thư kí hỏi.

Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên là phải đi.” anh vừa nói, vừa đứng lên.

Thư kí do dự lên tiếng: “Nhưng hôm nay đồng nghiệp của cô ấy cũng có mặt ở đó.”

Lăng Sâm Viễn đành phải dừng lại bước chân.

Tình cảm của anh ta hiện tại không thể để ai biết, trước khi anh ta có đầy đủ năng lực, tình cảm của anh ta sẽ chỉ làm hại Ninh Ninh.

Lăng Sâm Viễn trầm khuôn mặt, lại chậm rãi ngồi trở về.

Tâm trạng của anh ta lúc này vô cùng không vui, vì thế liền lấy điện thoại, gọi cho Thẩm tổng.

“Đối với một sự kiện vui vẻ như vậy, Thẩm tổng hẳn là sẽ làm một buổi tiệc chúc mừng đúng không?” Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi.

Thẩm tổng vội vàng nói: “Đương nhiên, tôi cũng đã nói chuyện cùng Úc Tưởng, thời gian là 8 giờ tối……”

Lăng Sâm Viễn cắt đứt lời hắn: “Lập tức nói cho cô ấy, buổi sáng 11 giờ, tại Bạch Lộc Loan. Anh quyết định sẽ tổ chức một buổi party du thuyền ở nơi đó để ăn mừng.”

Thẩm tổng đần ra: “ Nhưng mà tôi không có……”

Lăng Sâm Viễn: “ Tôi có một chiếc du thuyền.”

Nói đến đây, Thẩm tổng đương nhiên không còn lí do gì để cự tuyệt nữa.

Hắn đồng ý, sau đó liền cúp điện thoại.

Này, Úc Tưởng cũng quá được yêu thương rồi a……

Thẩm tổng thở dài.

Thẩm tổng lại một lần nữa gọi cho Úc Tưởng, Úc Tưởng vừa mới rửa mặt xong, một tay cầm lấy máy chơi game, một tay bưng sữa bò, ngồi ở phòng ăn ăn bữa sáng.

Lúc này người hậu chạy tới thông báo: “Tiểu thư, Hà thiếu đã tới.”

Úc Tưởng: ????????????

Úc Tưởng cố gắng nhớ lại một cách cẩn thận, mới nhớ ra ngày hôm qua Hà Vân Trác hình như là có nói điều này ngày hôm qua……

Úc Tưởng quay đầu hỏi người hầu: “Cô xem sắc mặt anh ta là vui vẻ, hay là không vui vẻ?"

Cô người hầu che miệng cười nói: “Tiểu thư, rất vui vẻ. Ngài ấy nhất định là vô cùng thích cô……”

Úc Tưởng thầm nói: "Điều này là không thể được a."

Bị anh ta thích không phải là chuyện gì tốt hết.

Úc Tưởng lúc này mới cúi đầu cầm lấy di động, ấn xuống nút nghe máy: “Alo?”

Việc gì vậy, là gọi tới để thông báo địa điểm tổ chức tiệc tối sao?

Thẩm tổng dựa theo lời của Lăng Sâm Viễn, đem thời gian địa điểm thông báo cho Úc Tưởng.

Cũng không biết rốt cuộc là do hắn không có chút lòng dạ hiểm ác nào, hay là sợ Úc Tưởng không tới, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Đây là ý của Giám Đốc Lăng.”

Úc Tưởng: ????????

Úc Tưởng: “Anh..... Từ từ đã.”

Úc Tưởng nhanh chóng đẩy chiếc ghế dựa đứng dậy, đi đến phòng khách.

Trong phòng khách, Hà Vân Trác đoạn chính ngồi đó, thấy cô ra, còn quay đầu cười với cô một cái.

Nhìn thấy cảnh này, Úc Tưởng liền biết anh ta hơn phân nửa còn chưa phát hiện mấy chuyện vớ vẩn cô bịa ra.

Hà Vân Trác thấp giọng nói: “Lúc tôi tới, nghe người hầu nói cô đang ăn bữa sáng. Liền cố ý không quấy rầy cô. Hiện tại cô ăn xong rồi sao?”

Úc Tưởng hỏi hắn: “Hà thiếu chuẩn bị đưa tôi đi đâu sao?”

Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm tổng có chút choáng váng.

Hà thiếu?

Như thế nào lại có Hà thiếu ở đó?

Hắn phản ứng lại rất nhanh, Úc Tưởng ở bên kia điện thoại, rất có thể đang ở cùng với Hà Vân Trác.

Chuyện này là thế nào!

Nghe ý tứ, Hà Vân Trác cũng hẹn Úc Tưởng, xem ra còn đích thân tới đón người.

Bên này, Hà Vân Trác nói: “Xem ý của cô, nếu cô sẵn sàng chấp nhận, hôm nay chúng ta có thể tổ chức một sự kiện ngay tại chỗ, một sự kiện chỉ dành cho cô. Nếu cô không muốn, vậy thì gọi thêm vài ba tên thiếu gia nữa đến để cùng nhau ăn bữa tối.”

Úc Tưởng hỏi: “Là mấy người ở câu lạc bộ lần trước sao?”

Hà Vân Trác gật đầu.

Hà Vân Trác đương nhiên biết bọn họ không thích Úc Tưởng.

Nhưng anh ta muốn chính là sự không thích của bọn họ.

Bởi vì chỉ khi bọn họ loại trừ cô, tại thời điểm cô bị lạnh nhạt, anh ta ra tay giúp đỡ mới là quý giá.

Huống hồ, người chân chính mà anh ta thích là Ninh Nhạn.

Bạn bè của hắn chỉ luôn biết đối xử khách khí với Ninh Nhạn.

Trong lúc suy nghĩ của Hà Vân Trác còn đang bay tán loạn, anh ta nghe thấy Úc Tưởng nói: “Ồ, chỉ có hai người lớn lên là đẹp trai thôi.”

Hà Vân Trác: ??????????

Đẹp trai hay không đẹp trai quan trọng sao? Như thế nào, cô lại còn tính toán muốn một chân đạp hai thuyền??

Úc Tưởng nhanh chóng mở miệng: “Anh nói lại với Giám đốc Lăng, Hà thiếu muốn dẫn tôi đi ăn tối cùng với vài người bạn.”

Hà Vân Trác nhíu mày lại.

Rất rõ ràng, Úc Tưởng đang cùng người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện.

Giám đốc Lăng? Là chỉ Lăng Sâm Viễn sao?

Úc Tưởng ở trước mặt anh ta nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó lại lần nữa mở miệng: “Anh hỏi Giám đốc Lăng một chút, anh ta sẽ dẫn theo bao nhiêu bạn bè tới? Có ai vô cùng đẹp trai không? Sau đó tôi sẽ nghĩ lại xem có đi được hay không.”

Hà Vân Trác: ????????????

Thẩm tổng: ??????!!!!!!!!!

Thẩm tổng thầm nghĩ: "Tôi còn không hiểu rõ mấy cái trò yêu ghét của bọn nhà giàu mấy người sao."

Nhưng tôi vẫn rất sốc đó nha.

Thẩm tổng hoảng hốt cúp điện thoại.

Bên này Hà Vân Trác lập tức lên tiếng hỏi: “Lăng Sâm Viễn cũng hẹn cô sao?”

Úc Tưởng: “Đúng vậy, cũng đã gọi điện cho ông chủ của tôi nói rõ địa điểm rồi, này không phải là rất khó từ chối sao?”

Cho nên, hai người các anh tới đánh nhau đi, ai đánh thắng thì hẹn tôi. Cả hai người đều không được thì lại càng tốt.

Hà Vân Trác đáy lòng ẩn ẩn xuất hiện chút tức giận, nhưng không thể hiện ra trên mặt, anh ta chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm Úc Tưởng, cười nói: “Vậy sao? Cô sẽ từ chối sao?”

Úc Tưởng nghiêng đầu: “Hà thiếu có ý gì?”

Hà Vân Trác nhàn nhạt nói: “Tôi nghe nói, cô thích Lăng Sâm Viễn.”

Úc Tưởng: “Ai nói?”

Hà Vân Trác: “Chính miệng Lăng Sâm Viễn nói.”

Úc Tưởng: "Chấn động! Nam chính mà lại tự luyến vậy sao!"

Hệ thống 【 khả năng đơn thuần chỉ là vì muốn tra tấn cô thôi 】

Úc Tưởng:……

“Sao lại không nói nữa? Xem ra cô thật sự thích Lăng Sâm Viễn? Cho nên cô mới chậm chạp không chấp nhận tôi?”

Hà Vân Trác nén tức giận, mỉm cười hỏi.

Úc Tưởng: “Anh ta đã có người mình thích rồi, nhưng không phải tôi.”

Hà Vân Trác dừng lại.

Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại khơi dậy tâm tình của chính Hà Vân Trác.

Anh ta có người mình thích rồi, nhưng không phải tôi.

Nếu Lăng Sâm Viễn có người mình thích, vậy vì cái gì còn muốn hẹn Úc Tưởng?

Lăng Sâm Viễn có mục đích riêng?

Hay là nói, thật ra người Lăng Sâm Viễn thích chính là cô, chỉ là chính bản thân cô không biết điều đó?

Hà Vân Trác trong đầu nhất thời hiện lên không ít suy nghĩ.

Cuối cùng anh ta cũng kết luận sau một đống phân tích muốn nổ não.

Cho rằng người mà Lăng Sâm Viễn thích chính là Úc Tưởng.

Nếu không lần trước ở câu lạc bộ, Lăng Sâm Viễn sẽ không vội vàng nói với đám thiếu gia kia, người Úc Tưởng thích là hắn.

Chỉ để ngăn cản Hà Vân Trác theo đuổi Úc Tưởng.

Nếu hắn thật sự không thích……

Ai sẽ đi để ý một người mà chính mình không thích chứ?

Hà Vân Trác nhẹ nhàng thở hắt ra, hỏi: “Lăng Sâm Viễn hẹn gặp cô ở chỗ nào?”

“Bạch Lộc Loan.”

Hà Vân Trác đột nhiên nói: “Nếu vậy không bằng chúng ta cùng nhau qua đó.”

Úc Tưởng: ????????

Được rồi…… Cũng không phải là không được.

Dù sao chỉ cần gặp

mặt, hai người đều phải vì Ninh Nhạn mà chiến đấu. Mặt sau còn phải còn phải chiến đấu vì nữ chính.

Hà Vân Trác vẫn lái chiếc Ferrari của mình.

Lúc đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, Úc Tưởng: “Từ từ.”

Cô muốn mua trang sức sao? Hoặc là nói, muốn anh ta mua cho cô sao?

Hà Vân Trác do dự một chút, cuối cùng vẫn dừng xe lại.

Úc Tưởng xuống xe, lập tức đẩy cửa đi vào.

Nhân viên cửa hàng liếc mắt một cái, nhìn cách ăn mặc bình thường của cô, liền cho rằng cô không đủ tiền để mua nổi đồ ở đây. Đang chuẩn bị rời đi, lại thấy Hà Vân Trác ở phía sau.

“Xin chào ngài, ngài muốn mua đồ cho vị tiểu thư này sao? Ngài muốn mua vòng cổ hay nhẫn?” Nhân viên cửa hàng lập tức mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Không chờ Hà Vân Trác lên tiếng, Úc Tưởng liền cắt đứt lời nói của người nhân viên: “Không mua. Tôi là muốn hỏi một chút, cửa hàng của mấy người có nhận ngọc lục bảo không?”

Người nhân viên trong lòng mắng thầm.

Không mua thì chạy tới nơi này làm gì? Bên cạnh cô có một tên ngốc lớn như vậy, cô không biết hỏi anh ta muốn sao? Còn chạy nơi này bán ngọc lục bảo? chị gái à ngọc lục bảo vô cùng quý giá, cô không phải là mua từ một cửa hàng nhỏ vô danh đem đến lừa gạt chúng tôi đấy chứ?

Úc Tưởng lấy ra một chiếc hộp, mở nắp ra.

Bên trong rõ ràng là cúc tay áo của Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng quay qua phía nhân viên cửa hàng: “Chỗ các người không nhận sao? Vậy thì thôi vậy. Tôi sẽ đi hỏi chỗ khác.”

Người nhân viên thoáng ngây người, sau đó đột nhiên hô to một tiếng: “Từ từ!”

Úc Tưởng: “Hả?”

Người nhân viên nhanh chóng lấy ra chiếc ipad dưới quầy hàng, sau đó chuyển đến hình ảnh giao diện, đem một một hình ảnh trong đó phóng to, cẩn thận so sánh.

Này, này còn không phải là phía trên phân phó xuống dưới, một khi nhìn thấy người tới bán viên ngọc lục bảo này……

Quầy viên đầy bụng bực tức nháy mắt liền thu vào sạch sẽ, anh ta không dám tự tiện làm chủ, chạy nhanh đi thông báo cho giám đốc.

Rất nhanh sau đó người giám đốc kia liền tới.

Giám đốc chào hỏi Úc Tưởng, cười cười nói: “Là Úc tiểu thư đúng không?”

Hả?

Hắn biết cô sao?

Giám đốc nói: “ Tiểu thư mang tới là viên ngọc lục bảo Bahia, dựa theo giá thị trường là 500 vạn đôla.”

Úc Tưởng gật đầu: “Được, chỉ là nó đã bị dùng qua, cho nên tôi có thể giảm giá cho mấy người một chút.”

Nhân viên bên cạnh nghe thấy đều muốn ngất.

Con mẹ nó!

Hắn biết ngọc lục bảo vô cùng quý giá, nhưng không biết viên ngọc lục bảo này lại quý giá đến như vậy!

Ngay cả Hà Vân Trác cũng ngạc nhiên mà nhìn qua.

Úc Tưởng làm sao lại có viên ngọc lục bảo này?

Với những thông tin mà anh ta biết, Úc gia căn bản không thể đào ra được loại đồ vật quý giá như vậy.

Lúc này giọng nói vui vẻ của người giám đốc lại vang lên, anh ta liên tục nói : “Không không không, Úc tiểu thư, ý cả tôi không phải là như vậy. Tôi có thể trả cho cô cái giá 600 vạn đôla, nhiều hơn 3800 triệu nhân dân tệ……”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy con số lớn như vậy, hơi thở tức khắc liền trở nên dồn dập.

Nhưng Úc Tưởng: ???????

Cùng lúc đó Hà Vân Trác: ????????????

Bọn họ chưa từng gặp qua, người mua mặc cả ngược lại như vậy.

Tôi nói tôi sẽ giảm giá cho anh, anh nói không, còn cho tôi thêm một trăm vạn đôla. Đôla là rau dưa muối sao? Nói thêm liền thêm?

“Tiểu thư xem thế nào?” Giám đốc cúi người, lễ phép hỏi.

Hệ thống:【 tôi cảm thấy tôi không thể hiểu nổi nhân loại. 】

Úc Tưởng: "Tôi dường như cũng có chút không hiểu.…… Nhưng ai sẽ ngại tiền nhiều chứ?"

Úc Tưởng hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là có thể.”

“Phiền tiểu thư cung cấp cho chúng tôi số tài khoản.” Giám đốc nói.

Úc Tưởng lấy thẻ của mình ra, đối phương sau khi ghi lại số tài khoản, liền lập tức phái người đi chuẩn bị một bản hợp đồng thu mua.

Nhân viên bị phái đi rồi.

Giám đốc cười cười, lại nhìn Úc Tưởng nói: “Thực ra nơi này của chúng tôi còn thu mua thêm những thứ khác nữa.”

Úc Tưởng nghi hoặc mà nhìn hắn.

Giám đốc cười nói: “Như là một ít loại đồng hồ xa xỉ a, siêu xe a, chúng ta nơi này đều có thể hỗ trợ thu mua second-hand.”

Úc Tưởng chậm rãi chớp mắt, từ trong lòng lấy ra đồng hồ của Lăng Sâm Viễn.

“Cái này cũng thu mua sao?”

Giám đốc: “Mua! Đương nhiên là mua rồi!”

Hắn sau khi nhận ấy liền lăn qua lộn lại trong tay kiểm tra một phen, tiếc nuối mà nói: “Nhưng mà cái này không thể so với viên đá quý vừa rồi. Ngài cũng biết đá quý ở trong hội đấu giá, giá cả chỉ có càng ngày càng cao. Giống như cái này…… Ta cho ngài hai trăm vạn đôla, ngài xem có thích hợp không?”

Úc Tưởng: ???????????

Nếu nhớ không nhầm, Lăng Sâm Viễn nói cái đồng hồ này trị giá 400 vạn đôla.

Úc Tưởng dừng một chút: “250 vạn?”

“Thật sự chỉ có thể được hai trăm vạn!”

Úc Tưởng: “Vậy tôi đây đi nhà khác thử xem……”

“Ai ai, đừng, 230 vạn thế nào? Cái đồng hồ này là hàng secondhand, giá cả thật sự không giống nhau. Ngài yên tâm ta nhất định sẽ cho người xử lý thoả đáng, không cho ngài thêm phiền toái.”

Nhân viên cửa hàng lại lần nữa bị làm cho khϊếp sợ.

Thứ này cũng quý như vậy sao? Hơn nữa chúng ta thu mua cả đồng hồ khi nào?

Úc Tưởng: “240 vạn.”

“Được…… Thành giao!” Giám đốc sảng khoái mà nói.

Hà Vân Trác: “……”

Đồng hồ lại là từ đâu có nữa?

Anh ta còn chưa có gặp qua ai nói giá cả nói đến sảng khoái như vậy, trước sau còn chưa đến mười phút? Cửa hàng này có phải điên rồi không? Ông chủ của bọn họ không sợ bị lỗ à?

Hợp đồng thu mua rất nhanh đã chuẩn bị xong.

“Chờ một chút, tôi xem xem hợp đồng có vấn đề gì hay không.” Hà Vân Trác nói xong liền cầm tới, xác nhận kĩ càng.

Sạch sẽ, điều khoản rõ ràng, xác thật không có một chút sai sót nào.

Vậy quá kỳ quái……

Hà Vân Trác không nghĩ ra.

Bất quá bên điện thoại của Úc Tưởng rung lên.

Cô cúi đầu vừa nhìn, hảo gia hỏa!

“Tài khoản của ngài **** vào 10: 43 ngày 19 tháng 10 nhận được 54176640 nhân dân tệ.”

Trực tiếp phát tài tại chỗ?!

Xác thật như vị giám đốc này nói, quy trình đơn giản, không phiền toái.

Úc Tưởng vui sướиɠ mà ký hợp đồng, đem nút tay áo cùng đồng hồ đều giao cho đối phương.

Giám đốc cũng thực vui sướиɠ mà tự mình đưa cô ra cửa.

Chỉ có nhân viên cùng Hà Vân Trác vẫn còn đang hoảng hốt.

Nhân viên nhịn không được hỏi: “Giám đốc, chúng ta thật sự kiếm lời sao? Rõ ràng có thể mặc cả, vì cái gì phải dùng giá cao hơn thị trường để mua đâu?”

Bất quá hắn biết cô gái kia là thật sự kiếm lời! Lời to!

“Ngươi biết cái gì? Đã quên cuộc điện thoại 2 ngày trước rồi à?”

Nhân viên viên biết.

Cuộc điện thoại kia là đại lão bản phía trên gọi tới, cụ thể lão bản lớn như thế nào hắn không được rõ lắm, bởi vì vị kia quá xa xôi không thể với tới, không phải là nhân vật hắn có thể tiếp xúc đến.

Bất quá giám đốc rõ ràng.

Bởi vì cuộc điện thoại kia là lão tổng kêu hắn đi tiếp.

Đồng thời đứng chung một chỗ nghe điện thoại, còn có giám đốc của các của hàng châu báu khác.

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại, danh xưng Trữ đại thiếu.

Chất giọng như ngọc của Trữ đại thiếu từ đầu bên kia điện thoại chậm rãi truyền đến: “Gần nhất sẽ có một vị Úc tiểu thư, đến các của hàng châu báu cầm đồ một cái nút tay áo bằng ngọc lục bảo. Đó là đồ vật của tôi. Tôi không hy vọng giá cả của nó quá tiện nghi, có hiểu không?"

“Nếu có thể thì tốt nhất từ trong tay vị Úc tiểu thư này mua lại một cái đồng hồ Meterois. Tôi hy vọng lúc mua lại nó ép giá tới càng thấp càng tốt.”

Đồ vật của Trữ đại thiếu, cho dù là bán qua tay, cũng nên bán ra giá cao, mà không phải bán rẻ.

Không thể làm mất thân phận của hắn.

Giám đốc nói tôi hiểu!

Mà bán qua tay cái đồng hồ này, trừ đi một trăm vạn kia, chúng ta còn có thể kiếm lời hơn 60 vạn đâu……

Rốt cuộc giá của cái đồng hồ này không chỉ có 240 vạn! Hai năm trước liền không xuất bản nữa.

Không lỗ không lỗ.

Hà Vân Trác sau khi lên xe, dọc theo đường đi đều có chút trầm mặc.

Bởi vì anh ta phát hiện, anh ta hình như cũng chưa thể hào phóng tùy tay mà đưa tặng cấp Úc Tưởng đồ vật quý trọng như vậy.

Đồ vật của Úc Tưởng rốt cuộc từ đâu tới đây?

Hà Vân Trác chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày theo đuổi người ta mà phải bỏ ra giá cao như vậy.

Nửa tiếng sau.

Xe của bọn họ rốt cuộc đến Bạch Lộc Loan.

Khi Úc Tưởng đến, Thẩm tổng cùng những nhân viên khá trong công ty đều đã có mặt.

Chỉ thấy một con du thuyền lớn thật xa hoa ngừng ở bờ biển, trên thân thuyền viết: Tải trọng 18 người.

Lúc này có người từ bên trong du thuyền đi ra.

Chỉ thấy Lăng Sâm Viễn ăn mặc một cái quần đùi màu đen, đeo kính râm, thân hình cao lớn, tám khối cơ bụng không chút nào che lấp mà lộ ra.

Anh ta đứng ở trên boong tàu, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Úc Tưởng, thấp giọng nói: “Thực đáng tiếc, không còn chỗ cho cô.”

Thẩm tổng ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Đúng vậy đúng vậy, chủ yếu người quá nhiều du thuyền không thể chở hết.”

Sau đó Lăng Sâm Viễn cùng Hà Vân Trác trao đổi ánh mắt, lại mau chóng lạnh lùng quay đi.

Thẩm tổng cảm thấy được không khí xấu hổ, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Mọi người lên du thuyền trước đi.”

Úc Tưởng đi ở đằng trước.

Cô thở dài nói: “Ra vậy, miễn cưỡng có hai tên nhìn được cũng đúng.”

Lăng Sâm Viễn: “……”

Anh ta thậm chí còn không biết chính mình có được tính là một trong hai tên miễn cưỡng có thể nhìn đó hay không.

Úc Tưởng dưới ánh mắt khϊếp sợ của toàn thể nhân viên trong công ty, thoải mái hào phóng mà lên du thuyền, đi vào boong tàu.

Gió thổi mái tóc dài của cô bay phấp phới.

Úc Tưởng bỗng dưng trầm mặc: "Tôi hình như…… nhìn thấy Trữ Lễ Hàn?”

Chỉ thấy ở chỗ cách con du thuyền này không xa, một con du thuyền xa hoa khác chậm rãi từ bờ biển tiến ra phương xa.

Bên trên du thuyền.

Người đàn ông dáng người đĩnh bạt, tây trang giày da một tay bưng ly rượu, văn nhã tự phụ. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên đang lấy lòng mà cùng anh nói cái gì đó.

Hệ thống cũng trầm mặc, sau đó sửa đúng nói:【 có vẻ vậy. 】

Hệ thống:【 kiểm tra đo lường phát hiện nhân vật quan trọng của cốt truyện, Ninh Nhạn 】

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Chị gái nữ chính cũng ở trên con du thuyền kia?”

Hệ thống:【 nếu hệ thống kiểm tra đo lường của tôi không có bị lỗi, vậy thì đúng rồi 】

Úc Tưởng: “…… Làm tốt lắm nha, chỉ thiếu nữ chính nữa thôi là đủ mở bàn mạt chược rồi.”

Hệ thống:?

Là bàn mạt chược kiểu tuyệt địa Tu La tràng này á?

-----

ĐẮNG: Nhóm hiện tại cần 1 bạn edit(hoặc beta), ai hứng thú có thể inbox Đắng hoặc nhóm. Đắng mong nhận được tin mấy bạn.

Hẹn mấy bạn chương 20 nha~