Chương 16: Chọn một người.

Edit+Beta: Phương Anh.

--------

Úc Tưởng nằm viện vẫn là ở bệnh viện tư nhân.

Rốt cuộc thì giường của bệnh viện công lập hạng ba quá là chật a!

Úc Tưởng lần này cũng không phải bị bệnh nặng.

Lúc Úc Tưởng được thư kí Vương đưa đến bệnh viện tư nhân còn chậc lưỡi nói với hệ thống: "Cái này thật là bình dị gần gũi, không có một chút dáng vẻ nào của bá đạo tổng tài."

Hệ thống: 【……】

Hệ thống: 【 hiện tại trọng điểm đâu phải là cái này? 】

Úc Tưởng: Đó là cái gì?

Hệ thống: 【 nữ chính bị bắt đi rồi 】

Úc Tưởng: "Lăng Sâm Viễn sẽ đi cứu cô ấy, ngươi lo lắng cái gì?"

Hệ thống nghẹn họng.

Được rồi, đúng là như vậy.

Vì cái gì pháo hôi lúc nào cũng phải đi cõng nồi để chị gái nữ chính ẩn thân ở phía sau ?

Úc Tưởng hơi mở mắt, ngữ khí có điểm lãnh đạm: "Nếu không phải nói không có ai tin, ngược lại còn khả năng xem tôi như bệnh nhân tâm thần. Tôi liền trực tiếp đi nói cho Lăng Sâm Viễn người động thủ sau lưng chính là Ninh Nhạn."

Trong nguyên tác, Lăng Sâm Viễn cùng Trữ Lễ Hàn đều tương đối đa nghi.

Chỉ có hai người nữ chính cùng pháo hôi là hai cái kẻ khờ, đều không đủ cho người ta dùng một ngón tay đùa chết.

Hệ thống nghe xong, quyết định tạm thời không muốn nói chuyện của nữ chính cho Úc Tưởng.

Miễn cho kí©h thí©ɧ cô quá mức, cô liền lập chí bắt tay với Trữ Lễ Hàn cùng nhau làm trùm phản diện.

Hệ thống: 【 cô……】

Úc Tưởng mở miệng hỏi nhanh hơn một bước: "Ngươi có báo cáo số liệu hay không?"

Hệ thống: 【 cô có ý gì? 】

Úc Tưởng: "Dựa theo thiết lập của cốt truyện, tôi hẳn là phải gánh nồi cho nữ chính, hiện tại tôi thoát thân, nữ chính thì bị bắt cóc. Tôi không phải bị trừng phạt sao? Nếu trừng phạt còn chưa có, tôi đoán hẳn là ngươi không có báo cáo."

Hệ thống không nói.

Úc Tưởng cười cười: "Bảo bối à, tôi biết trong lòng ngươi đã hướng về tôi!"

Hệ thống lạnh như băng mà nói: 【 hệ thống không có tâm. 】

Úc Tưởng: "Nhưng hệ thống có đánh giá hiệu suất."

Hệ thống: 【……】

Hệ thống nhanh chóng đánh trống lảng nói sang chuyện khác: 【 Streamer Hi Hi Tử không biết tại sao lại thuê thủy quân đi bôi đen cô, có rất nhiều bài đăng đều đang mắng cô, cô có muốn xử lí chuyện này trước không? 】

Úc Tưởng một bên mở TV lên, một bên lấy di động ra chơi trò chơi.

Cô lưu loát dứt khoát từ chối: "Không cần."

Hệ thống:?

Hệ thống: 【 Cô ta vũ nhục thanh danh của cô, giẫm đạp sự trong sạch cùng trinh tiết của cô 】

Úc Tưởng mở trò chơi ra.

Hệ thống vừa thấy.

Mẹ nó cạn lời, cái này là game nông trại mà???!!!!.

Úc Tưởng liên tiếp ấn màn hình di động, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tôi làm quái gì còn trong sạch cùng trinh tiết.”

Hệ thống: 【……】

Hệ thống: 【 Con gái không phải coi trọng cái này nhất sao? 】

Úc Tưởng: "Tôi lại không sống dựa vào lời nói của bọn họ."

Hệ thống: 【 vạn nhất có người muốn gϊếŧ cô……】

Úc Tưởng: "Tức giận đầu tiên khẳng định là Úc gia, bọn họ sẽ đi thưa kiện."

Hệ thống phục sát đất. Ngài thật đúng là lười đến một đẳng cấp khác.

Hệ thống nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ: 【 Cô không thể chơi trò chơi nào cần kĩ thuật cao một chút à? 】

Úc Tưởng: "Ngươi không biết tôi làm việc hai năm trời, mỗi ngày đều nghĩ phải làm sao mới có thể ăn không ngồi rồi à?"

Hệ thống câm miệng.

Còn nói nữa nó sợ độ lười của Úc Tưởng liền tăng cao, pháo hôi cũng không thèm làm.

Bên này Úc Tưởng nhàn nhã vui vẻ mà chơi nông trại.

Bên kia đám người Úc gia sau khi thấy bài đăng, thật sự nhanh tức chết.

Tên em họ Úc Trung còn ở một bên vui sướиɠ khi người gặp họa, tích cực đổ thêm dầu vào lửa: “Không phải con đã nói rồi sao quản chặt chị ta, giờ thì xem đi, xảy ra chuyện rồi thấy chưa……”

Bác cả quay đầu lại mắng một câu: “Câm miệng!”

Não Úc Trung vẫn chưa kịp loading.

Úc Tưởng là người làm sai, sao lại mắng hắn?

Bác cả ôm ngực thở gấp nói: “Gọi điện thoại, bảo vợ chồng lão nhị trở về! Úc gia vốn dĩ liền không bằng trước kia, bây giờ tuôn ra gièm pha như vậy, Hà gia sẽ nhìn chúng ta như thế nào. Con gái Úc gia sao có thể gả ra ngoài?”

Chị họ ở một bên liên tục gật đầu, trong lòng đều nhanh mắng Úc Tưởng đến máu chó đầy đầu.

“Tìm luật sư, phát công văn luật sư, đem mỗi một người đăng bài đều kéo lên tòa án!” Bác cả lạnh giọng nói, “Liền tố cáo tội làm nhục danh dự!”

Chú ba không nhịn được lên tiếng: “Trước tiên cứ gọi điện thoại cho Úc Tưởng, bảo nó nhanh chóng đi xử lý a!”

Bác cả lạnh lùng quay đầu: “Ngươi cảm thấy nó có bản lĩnh xử lý chuyện này sao? Cứ để mặc tình huống càng nghiêm trọng thì càng không dễ xử lí.”

Chú ba đành phải khẽ cắn môi gật đầu đáp ứng rồi.

Mấy tiểu bối trong nhà vẫn còn quá ít tuổi, còn không nhìn rõ ràng sự việc bằng Úc Tưởng.

Đặc biệt là chị họ, cô ta làm sao nhịn được cục tức này, nhanh chóng gọi điện thoại cho Úc Tưởng. Nếu không phải là không có số điện thoại của Hà Vân Trác, cô ta còn muốn đem chuyện này nói cho hắn biết.

Chị họ phải gọi đến ba cuộc điện thoại, lần thứ tư mới có người nghe máy.

Cô ta mở miệng liền chất vấn: “Úc Tưởng, vừa nãy mày đang làm gì mà không nhận điện thoại?”

Úc Tưởng: “Chơi game.”

Chị họ nghe thấy hai chữ ngắn gọn hữu lực này, trong nháy mắt huyết áp liền thật sự tăng cao.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Mày có biết mấy việc dơ bẩn mày làm đang ầm ĩ ở trên mạng không? Hiện tại tất cả mọi người trong nhà đều đang phải thu dọn rắc rối mày bày ra.”

Úc Tưởng hơi dừng lại, nghiêng nghiêng đầu: “Ồ, vậy thì cảm ơn các ngươi?”

Chị họ nghe xong càng tức giận.

Úc Tưởng thế mà không sợ hãi? Không biết nhục nhã à?

“Tốt nhất là mày nên nhanh chóng đi xử lý chuyện này cho sạch sẽ đi.”

“Ờ, tôi còn đang ở bệnh viện đây, không rảnh.”

“Mày ở bệnh viện dưỡng thai???” Giọng của chị họ bất ngờ tăng cao, “Tao khuyên mày nên phá nó đi, sau đó đi mời luật sư cho mình……”

Úc Tưởng: “Tốt thôi, vậy chị họ chị cho tôi vay ít tiền, tôi đây liền đi.”

Vừa nghe thấy vay tiền, chị họ không còn đơn giản là tức giận nữa, cô ta giống như con chó bị dẫm phải đuôi, nhanh tay cúp điện thoại.

Quá kỳ lạ, Úc Tưởng vậy mà muốn vay tiền của cô ta?

Chị họ cảm thấy mình sắp bị tức chết.

Bên kia Úc Tưởng chẳng hề hấn gì.

Hệ thống: 【……】

Tôi cuối cùng cũng đã biết thế nào gọi là trâu bò.

Nước bẩn hắt lên người mình, cô không tức giận, người khác lại tức muốn nổ phổi.

Hệ thống cuối cùng vẫn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.

Nó không biết Hà Vân Trác bên kia sau khi về nhà cũng đã nhìn thấy mấy bài đăng trên mạng.

Phần lớn cư dân mạng đều chỉ trích Úc Tưởng không phải thứ gì tốt, cũng có một bộ phận cư dân mạng vui sướиɠ khi người gặp họa hỏi thăm danh tính của thánh đổ vỏ kia.

Còn có một số khác lại cảm thán, khổ nhất chính là những người thành thật như chúng ta.

Vào trong mắt Hà Vân Trác, mỗi một chữ đọc lên đều là đang mắng anh ta, mỗi một từ hợp lại cũng vẫn là đang mắng anh ta.

Anh ta đã sớm biết người tên Tưởng Hi kia không biết giữ mồm giữ miệng.

Sắc mặt Hà Vân Trác âm trầm, thực mau gọi điện thoại đi ra ngoài: “Đúng, phải tìm được người tên Tưởng Hi này, tôi muốn biết công ty của cô ta là như thế nào…… Không cần, trực tiếp hướng công ty tạo áp lực.”

Bên này cúp điện thoại.

Trên mạng thật nhanh liền bắt đầu xóa bài đăng trên quy mô lớn.

Có mấy cái anh hùng bàn phím rảnh rỗi sinh nông nổi, máu trẩu tre nổi lên.

Tôi có thể bôi nhọ bạn, nhưng bạn không thể xóa bài đăng của tôi, càng xóa tôi càng ủy khuất, càng phải gây sự.

Dần dần còn có người chạy đến nhắn tin dưới tài khoản của Úc Tưởng.

【 Vì sao cô không đứng ra nói chuyện? 】

【 quá thất vọng, sao cô lại là dạng người như thế này】

【 xoá bài đăng của tôi? Còn không thể mắng cô? 】

Đúng lúc này.

Weibo của Úc Tưởng đổi mới.

Mọi người lập tức chen nhau đăng nhập, muốn ăn một quả dưa thật to từ chỗ đương sự. Cho dù là khẩu chiến với cư dân mạng, hay là não tàn làm sáng tỏ, thậm chí than thở khóc lóc tự bạo, đều đủ để bọn họ mở mang tầm mắt.

Nhưng bọn hắn đổi mới một chút giao diện.

@ Ngư Ngư 3323: Ta đang chơi trò chơi《nông trại trong mơ》, địa chỉ web: HTTP…… Chia sẻ có thể nhận được 500 giá trị thể lực cùng 300 ánh mặt trời nha~

【……】

【 cô ta đang làm gì? Cô ta đang chơi trò chơi á??? 】

【 lại còn là loại trò chơi trẻ con này……】

【Đm, tức quá đê, cảm giác như đấm vào đống bông vậy】

【 cô ta không biết trên mạng đều đang thảo luận về mình sao? 】

【 sửa đúng một chút, là đang mắng cô ấy. Nhưng tôi không mắng, nói trắng ra, tôi thật sự không hiểu đem chuyện đời tư của người khác ra nói, không, phải gọi là phán xét, có gì tốt? Cô ấy chỉ là tuổi trẻ bồng bột chọn sai người, cô ấy cũng không nɠɵạı ŧìиɧ hay đi lừa tình người khác, một đám người đạo lí online lại vội vàng muốn làm cha mẹ của người ta, dạy người ta cách đối nhân xử thế】

【 công nhận. Tại loại thời điểm này còn có tâm trạng chơi game, tôi thật sự bội phục vị tỷ tỷ này ~】

Tưởng Hi lúc này cũng thấy tài khoản xã giao của Úc Tưởng.

Cô ta quay đầu nhìn người đại diện Triệu Sướиɠ của mình: “Anh không phải nói bài đăng này vừa tung lên Úc Tưởng liền khó có thể xoay người sao?”

Triệu Sướиɠ: “Đúng vậy!”

Tưởng Hi nhịn không được hỏi: “Anh có phải xuống tay không đủ tàn nhẫn hay không?”

Triệu Sướиɠ: “Thế này còn chưa đủ? Cái ảnh chụp ở bệnh viện mà chúng ta dùng số tiền lớn mua từ fans của cô kia đã có thể đem cô ta vùi chết! Nếu đổi lại là cô đều chết đến không thể chết hơn được nữa.”

Tưởng Hi: “……” “Vậy cô ta là như thế nào……”

Triệu Sướиɠ cũng thực vô ngữ: “Cô ta khả năng…… không phải là người bình thường. Được rồi cô đừng xem nữa, cô quan tâm cô ta có phản ứng hay không làm gì? Chỉ cần đám cư dân mạng phản ứng kịch liệt là được.”

Tưởng Hi cảm thấy hắn nói cũng đúng.

Triệu Sướиɠ mới vừa nói xong liền nhận điện thoại.

Chờ sau khi cúp điện thoại, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nói với Tưởng Hi: “Cô trước tiên đừng có nóng vội, hôm nay lão tổng của công ty muốn tới thị sát, cô đến trước mặt hắn tranh thủ tìm cảm giá tồn tại.”

Tưởng Hi gật gật đầu.

Nửa tiếng sau, lão tổng của công ty quả nhiên tới, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp Tưởng Hi.

Streamer được công ty nâng đỡ so với streamer bình thường chênh lệch rất lớn.

Tưởng Hi đương nhiên hy vọng ông chủ càng coi trọng mình càng tốt.

Tưởng Hi đẩy cửa văn phòng đi vào, ngẩng mặt hướng về phía người đang ngồi bên trong cười cười.

“Phòng phát sóng trực tiếp của cô tạm thời ngừng.” Đối phương nói.

Vẻ tươi cười trên mặt Tưởng Hi cứng đờ: “Vì cái gì?”

“Bị nghi ngờ có liên quan vi phạm quy định. Cô phải lập tức chỉnh đốn và sửa chữa. Nếu không một khi công ty bị phạt tiền, số tiền phạt này cô phải tự lo liệu.”

“Tôi vi phạm quy định chỗ nào?”

Đối phương không chỉ không có trả lời vấn đề của cô ta, còn tiếp tục nói: “Khả năng cao sẽ có fans tố cáo cô tuyên truyền giả dối, lừa gạt bọn họ mua sảm phẩm.”

Đối phương ngừng lại, ném một xấp đồ vật đến trước mặt Tưởng Hi: “Còn có cái này, công văn luật sư. Có người muốn tố cáo cô tội phỉ báng, vũ nhục, yêu cầu cô đến tòa án xử lý.”

Tưởng Hi ngây dại.

Đây là Ngư Ngư phản kích? Nhưng cô ta nào có bản lĩnh như vậy?

Cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông đưa túi Hermes cho Ngư Ngư ngày hôm đó.

Chẳng lẽ người đàn ông đó rất lợi hại?

Nhưng cho dù có lợi hại đến mấy cũng không có người đàn ông nào sau khi xem tin tức kia còn làm ngơ, tình nguyện nuôi con cho kẻ khác chứ? ?

Tưởng Hi không nghĩ ra.

Cô ngẩng đầu: “Ý của công ty là không giúp tôi?”

“Giúp cô?” Đối phương cười lạnh một tiếng, “Tôi không xuống tay thu thập cô là đã tốt lắm rồi. Công văn luật sư này là Úc gia gửi đến, còn cái này……” Hắn chỉ chỉ điện thoại bên cạnh: “Đây là Hà thiếu gọi điện thoại tới. Cô biết Hà thiếu là ai sao?”

Tưởng Hi buột miệng thốt ra: “Hà Vân Trác?”

“Ồ, còn biết a? Tôi đây nói cho cô, tôi không biết cô đắc tội anh ta chỗ nào, chính cô thông minh lên một chút, đừng để bị anh ta chơi chết.”

Tưởng Hi bị đoạn lời này cố định tại chỗ.

Hóa ra ngày đó Hà Vân Trác hỏi tên cô ta căn bản không phải có tâm tư gì khác, mà chỉ muốn bịt miệng cô, không cho cô đi ra ngoài nói bậy.

Nhưng cô ta hiện tại đã nói rồi……

Hà Vân Trác sẽ thế nào?

Cô nhớ tới tư liệu chính mình tra được về Hà Vân Trác.

Lúc ấy cô ta có bao nhiêu kinh hỉ, hiện tại liền có bấy nhiêu hoảng loạn.

Tưởng Hi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Anh trai của tôi là Tưởng Thành Nghiệp, anh ta, anh ta là cấp dưới của Trữ đại thiếu. Ngài chắc là biết Trữ Lễ Hàn đi? Ngày đó anh ta còn nói chuyện cùng Trữ đại thiếu đâu. Tôi kiếm tiền về cho công ty, công ty phải bảo vệ tôi.”

Trữ Lễ Hàn được Tưởng Hi nhắc đến, lúc này đang lật xem bài đăng kia.

Thư kí Vương nhịn không được nói: “Hiện tại có một số người miệng thật bẩn, đều đã đoán rằng Úc tiểu thư nhất định đang tìm người đổ vỏ.”

Anh quẹt miệng: “Trúng độc vào bệnh viện đều có thể nói thành kiểm tra thai sản. Thật là bịa đặt không cần tiền a……”

Trữ Lễ Hàn hỏi: “Úc Tưởng xuất bệnh viện rồi sao?”

Thư kí Vương: “Vẫn chưa.”

Trữ Lễ Hàn nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói: “Lái xe qua đi.”

Bí thư Vương vội trả lời: “Dạ!”

Hắn còn nhịn không được nói thầm trong lòng.

Người đàn ông trong tấm ảnh kia hẳn là Trữ đại thiếu a? Ngày đó cũng là Trữ đại thiếu ôm Úc Tưởng đưa đến bệnh viện. Chuyện này muốn xử trí như thế nào? Cũng không thể bảo Trữ đại thiếu đứng ra thừa nhận chứ?

Trong phòng bệnh của bệnh viện tư nhân.

Y ta ôn nhu xinh đẹp, bưng điểm tâm trà chiều, nước trái cây đồ uống, còn có cái gì quả xoài trái kiwi nho a, mang một mâm đem đến cho Úc Tưởng.

“Úc tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao?” Y tá cười hỏi.

Úc Tưởng lắc đầu: “Không có, tôi rất khỏe.”

Cô hiện tại khỏe chưa từng thấy.

Cầm tiền lương, nằm bệnh viện ăn ăn uống uống ngủ ngủ, còn có chị gái xinh đẹp đúng giờ an ủi.

Hệ thống: 【……】

Nếu vị streamer tên Hi Hi Tử kia nhìn thấy cảnh này chắc chắn phải tức chết.

“Ai, xin chào, xin hỏi ngài tới nơi này tìm ai?” Thanh âm ngoài cửa đột nhiên vang lên.

“Tôi tìm Úc Tưởng.” Giọng nam nói.

Lúc này một y tá trẻ ngó đầu vào trong, hỏi: “Úc tiểu thư quen biết vị tiên sinh này sao?”

Cô vừa nói xong thì vị tiên sinh kia cũng liền bước vào phòng bệnh.

Người đàn ông thân hình cao lớn, áo khoác tây trang vắt ở trên tay, cúc áo sơ mi chỉ cài đến chỗ xương quai xanh.

Khuôn mặt hắn anh tuấn nhưng khí sắc nhìn qua không tốt lắm.

Là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: "Anh ta có bệnh phải không? Anh ta không đi cứu nữ chính, chạy tới chỗ này làm gì?"

Hệ thống: 【 có cứu cũng không cần anh ta tự mình ra mặt a, anh ta phái người đi là được 】

Úc Tưởng: "Ngươi vừa rồi sao lại không báo có nhân vật quan trọng trong cốt truyện đến gần? Nga, chẳng lẽ Tiểu Viên còn giận tôi?"

Hệ thống: 【…… Không có 】

Nó tuyệt đối sẽ không nói cho Úc tưởng nó mãi xem cô chơi cái trò chơi não tàn kia, trong lúc nhất thời không chú ý.

“Tình huống của cô ấy thế nào?” Lăng Sâm Viễn hỏi y tá.

Y tá khó hiểu nhìn nhìn anh ta, nói: “Không có việc gì a, khá tốt.”

Lăng Sâm Viễn lúc này mới đi đến bên giường bệnh ngồi xuống.

Úc Tưởng bớt thời giờ liếc anh ta một cái. Môi vẫn còn trắng bệch.

Trên mặt Lăng Sâm Viễn không có biểu tình gì, anh ta hỏi: “Ngày đó cô cũng có mặt ở cao ốc Dương Quang?”

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng ngơ ngác hỏi hệ thống: "Thật là một người tốt, anh ta không phải là còn hoài nghi tôi đi? Còn muốn cho tôi đi giúp nữ chính gánh tội hay là cõng nồi?"

Hệ thống: 【 có khả năng 】

Úc Tưởng lúc này mới chậm rì rì mà trả lời: “Đúng vậy, thế thì sao?”

“Cô trúng độc không nặng?”

“Đúng, tôi chỉ uống một ngụm. Sau đó tôi có nghe bọn họ nói, là mặt trên của cái thìa có độc đúng không? Có lẽ lúc tôi lấy nó khuấy thì độc tính cũng không còn nhiều lắm.” Úc Tưởng đầu cũng không ngẩng lên, còn ở trong trò chơi cẩn thận mà xây nhà mới, thu đồng vàng.

Chỉ là thật đáng giận a.

Không có tiền khắc kim!

Lăng Sâm Viễn không khỏi nhìn lướt quần hình di động của cô.

…… Đang chơi trò chơi?

Người cô thích đang ở ngay trước mặt, cô lại chơi trò chơi?

Lăng Sâm Viễn: “Phần lớn độc là tôi uống phải.”

Úc Tưởng: “Cái gì?!”

“Anh đúng là quá thảm!” Ngữ khí của cô không đủ khoa trương, cũng không đủ thương tâm, càng không có một chút sốt ruột. Giống như là NPC* mà hệ thống thiết kế trong trò chơi, rất có kỉ luật mà đọc lời thoại của mình.

(*) NPC (Non-player character hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò hay trọng tài.

Thông thường những NPC sẽ được nhà phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi trong cách thức chơi, cung cấp nhiệm vụ trong trò chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi. Một trò chơi có thể có nhiều NPC và mỗi nhân vật có một nhiệm vụ riêng.

Lăng Sâm Viễn: “Úc tiểu thư trông có vẻ rất vui khi thấy tôi bị trúng độc nhỉ?”

Úc Tưởng lúc này mới buông di động, ngẩng đầu xem anh ta.

Úc Tưởng ngữ khí nghiêm túc nói: “Thật sự không có, chẳng qua, bộ dạng Lăng tiên sinh hiện tại nhìn qua…… Thiếu tính công kích, chỉ còn lại một bộ túi da anh tuấn. Làm tôi càng thích hơn.”

Chỉ trong một đoạn đối thoại, Lăng Sâm Viễn liền xác định Úc Tưởng thực sự không liên quan gì đến sự kiện hạ độc lần này.

Lăng Sâm Viễn hiện tại không gặp được Ninh Ninh, cũng không dám bảo Ninh Ninh đi đến phòng bệnh của anh ta.

Miễn cho người sau lưng nhìn thấy Ninh Ninh liền biết điểm yếu của anh ta là gì. Anh ta làm sao biết được.

Tất cả những việc kia đều là Ninh Nhạn thiết kế để khiến Ninh Ninh mất việc, thậm chí phải ngồi tù .

Chỉ là Ninh Nhạn cũng không nghĩ tới, Trữ tổng sẽ đột nhiên mang theo Lăng Sâm

Viễn đi mở họp. Phải biết rằng vốn dĩ tham dự hội nghị cấp cao của Trữ thị, cũng chỉ có một người Trữ Lễ Hàn. Cánh bướm Úc Tưởng, rốt cuộc vẫn là trong vô hình làm thay đổi cốt truyện.

Hiện tại chỉ còn lại mỗi hình tượng nhân vật vẫn ngoan cường mà duy trì cốt truyện nguyên tác.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn từ trên người Úc Tưởng dời đi, anh ta thấp giọng hỏi: “Thân thể tôi hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, hay Úc tiểu thư đến chăm sóc tôi được không?”

Úc Tưởng không cần suy nghĩ cũng biết Lăng Sâm Viễn hoài nghi có người xuống tay với anh ta, cho nên anh ta trước một bước tạo ra một cái điểm yếu giả, hấp dẫn kẻ địch hành động.

Úc Tưởng dựa vào đầu giường, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng nghĩ đến chăm sóc anh, nhưng mà tôi không có tiền a.”

Lăng Sâm Viễn:?

Lăng Sâm Viễn: “Chuyện này cùng tiền có quan hệ gì? Cái quan trọng nhất không phải là tâm ý của Úc tiểu thư sao?”

Úc Tưởng nói được đúng lý hợp tình: “Tôi không có tiền thuê y tá nha! Hay là Lăng tiên sinh có thể cho tôi mượn một số tiền trước, sau đó tôi lại mang theo y tá tới chăm sóc anh?”

Lăng Sâm Viễn: “……”

Tôi cho cô một cơ hội chăm sóc tôi.

Cô lại muốn moi tiền từ tôi?

Lăng Sâm Viễn thấp thấp lên tiếng: “Úc tiểu thư tự mình động thủ, không phải càng có thành ý hơn sao? Có lẽ làm tôi cảm động, tôi liền lập tức đính hôn cùng cô thì sao?”

Úc Tưởng xoè tay cho hắn nhìn: “Đôi bàn tay này của tôi, mười ngón không dính nước mùa xuân, nuông chiều từ bé. Làm sao làm được những việc nặng nhọc như vậy?”

Lăng Sâm Viễn: “……”

Anh ta cúi đầu nhìn theo bản năng.

Đôi bàn tay này thật sự rất đẹp.

Tinh tế, trắng nõn, không có một chút thô ráp.

Lăng Sâm Viễn mang phận con riêng, đã từng chịu không ít khổ cực ở nước ngoài.

Trên tay hắn có rất nhiều vết chai sạn, còn có những vết sẹo lưu lại khi đánh nhau cùng người khác thời niên thiếu.

Tay của bọn họ đặt cùng nhau nhất định là không hợp.

Tay của Ninh Ninh cũng không phải như vậy.

Ninh Ninh tuy rằng là tiểu thư của Ninh gia, nhưng khi còn nhỏ đã đi lạc. Từ bé đi theo cha mẹ nuôi thành thạo nghề thủ công, tay của cô cũng lưu lại những dấu vết thô ráp theo năm tháng.

Chỉ có vị tiểu thư của hào môn thế gia đang dần lụi bại trước mắt……

Lăng Sâm Viễn châm chọc mà nghĩ.

Thích tôi chắc cũng chỉ là lời nói dối ngoài miệng của cô ta?

Ngay cả cha của hắn cũng đã từng nói với mẹ hắn những lời yêu thương rẻ mạt.

Úc Tưởng lúc này căn bản không biết, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Lăng Sâm Viễn đã trải qua những suy nghĩ phức tạp như thế.

Lăng Sâm Viễn dựa lưng ghế, thấp giọng nói: “Tôi cho cô tiền.” Anh ta hỏi: “50 vạn có đủ hay không? Thuê một cái y tá hẳn là dư dã đi.”

Úc Tưởng đang lấy đồ ăn liền dừng tay.

Cô hỏi hệ thống: "Não của anh ta bị nước vào à?"

Hệ thống muốn cười lại không dám cười.

Nghĩ đến trách nhiệm của mình, nó nghẹn lại. Đặc biệt là nghĩ đến việc Úc Tưởng sẽ trả thù nó xong, nó liền nghẹn đến mức càng trầm ổn.

Hệ thống: 【 Ồ 】

Hệ thống: 【 có thể là cô kéo giá trị thù hận của anh ta quá vẹn toàn, hiện tại anh ta muốn phát triển tình cảm cùng với cô, phải cùng cô kết hôn để tra tấn cô】

Úc Tưởng:???

Kết hôn cũng có thể làm một hình thức tra tấn à?

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ.

Kết hôn sinh con dáng người biến dạng cũng là một loại bạo lực hôn nhân……

ĐMN!!!

Chính xác là tra tấn.

Úc Tưởng nghiêng nghiêng đầu, dùng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi lại: “50 vạn?”

Lăng Sâm Viễn: “……”

Lăng Sâm Viễn: “Không đủ?”

Thời điểm anh ta vừa mới quen Ninh Ninh, anh ta muốn mang tiền giúp đỡ cô, còn bị trào phúng tiền có thể làm được việc gì.

Úc Tưởng chỉ nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, không nói gì, để cho Lăng Sâm Viễn tự mình não bổ.

Lăng Sâm Viễn rũ xuống mắt, giấu đi lạnh lẽo nơi đáy mắt, nói: “Một trăm vạn thuê một y tá, hẳn là đủ rồi đi?”

Úc Tưởng: "Tên này chắc chắn là tổng tài bá đạo hàng fake. Tổng tài trong tiểu thuyết mấy năm trước chính là ném cho nữ chính 500 vạn, lạnh lùng mà nói về sau đừng lại đến tìm tôi. Hiện tại ít nhất phải bắt đầu từ 1000 vạn chứ?"

Hệ thống: 【……】

Hệ thống: 【 có lẽ bởi vì cô không phải nữ chính đi 】

Úc Tưởng:?

Hệ thống: 【 còn có khả năng muốn đem cô an bài tại bên người, không chỉ có cho cô tiền, còn phải chịu đựng tra tấn mới nói ban nãy. Nếu cho cô hẳn 1000 vạn, anh ta không phải thực xin lỗi chính mình à? 】

Úc Tưởng:?

Hệ thống nhận ra nó đã nói quá nhiều, mau chóng ngậm miệng, miễn cho bị ghi thù.

Trong đầu Lăng Sâm Viễn cũng vẫn đang suy nghĩ.

Lòng tham của nữ nhân này lớn như vậy sao?

Lăng Sâm Viễn cười như không cười lên tiếng: “Muốn 500 vạn? Muốn lấp đầy chỗ trống của Úc gia? Nhưng lấy tình trạng của Úc gia hiện tại 500 vạn cũng chẳng vớt vát được gì.”

Úc Tưởng lắc đầu nói: “Lấp chỗ trống cái gì? Tôi muốn thuê cho anh một cái y tá trước, sau đó mua cho chính mình 80 cái bánh bao. Như vậy là có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của tôi khi thấy anh nằm thoi thóp trên giường bệnh.”

Lăng Sâm Viễn: “……?”

Lúc này điện thoại của Úc Tưởng vang lên.

Úc Tưởng dạo gần đây thực lười nhận điện thoại của người khác, bởi vì cô căn bản không muốn phí sức lực đi giải quyết đám thân thích của nguyên chủ.

Nhưng cô vừa cúi đầu nhìn liền dừng lại.

Màn hình điện thoại thông báo.

Mẹ.

Úc Tưởng hoảng hốt một chút.

Không nói đến nguyên chủ, ngay cả chính cô đối với kí ức về mẹ đều vô cùng mơ hồ. Bởi vì cha mẹ cô qua đời quá sớm.

Úc Tưởng cắt đứt dòng hồi tưởng, nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo.”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ hoảng loạn: “Con hiện tại đang ở bệnh viện nào? Mẹ và cha con đang ngồi máy bay trở về gấp. Con sao lại bị bệnh rồi?”

Úc Tưởng hơi cắn môi, cúi đầu nhẹ giọng nói địa chỉ bệnh viện.

Nữ nhân bên kia sau khi nghe thấy địa liền sửng sốt, sau đó mau chóng trả lời lại: “Được rồi, chúng ta sẽ lập tức đến thăm con.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi: “Là ai?”

Úc Tưởng ngẩng đầu: “Mẹ của tôi. Hay là Lăng tiên sinh hãy về trước đi? Cảm ơn anh hôm nay tới thăm tôi.”

Đương nhiên, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, hôm nay Lăng Sâm Viễn chỉ tới để thử cô.

Lăng Sâm Viễn vẫn ngồi im trên ghế, không có ý muốn đứng dậy.

Anh ta nói: “Tôi muốn gặp bác gái một chút, không được sao?”

Anh ta cũng muốn biết, người Úc gia là loại người kì ba thế nào mà có thể nuôi ra một đứa con gái như Úc Tưởng.

Úc Tưởng cạn lời.

Nhưng Lăng Sâm Viễn không đi, cô cũng không có sức lực mà quăng anh ta từ cửa sổ xuống.

Được rồi, anh cứ ngồi đó đi, có bản lĩnh lát nữa lại cho bà đây 500 vạn!

Úc Tưởng dựa vào giường liền bắt đầu tiếp tục chơi di động.

Cô kỳ thật có chút khẩn trương.

Cha mẹ cô qua đời lúc cô mới 4 tuổi, cô không biết làm thế nào ở chung cùng cha mẹ…… Chắc hẳn là thân cận một chút đi? Nghe giọng điệu vừa rồi của mẹ nguyên chủ, hai người chắc hẳn rất thân thiết?

Trong quá trình chờ đợi.

Lăng Sâm Viễn còn nhận một cuộc điện thoại.

Điện thoại là Trữ tổng gọi, hỏi anh ta tại sao không ở bệnh viện.

Lăng Sâm Viễn cười nói: “Hôm đó người bị trúng độc không chỉ có mình con. Con đến đây thăm cô ấy.”

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn lướt qua.

Thấy nơi đáy mắt của người này đều là lạnh lẽo, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc anh ta cười nói cùng người ở bên kia .

Cho nên nói nhân vật trong nguyên tác đều rất đáng sợ.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Trữ tổng ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút, hỏi: “Là nhân viên à?”

Lăng Sâm Viễn: “Không phải.”

Trữ đổng cười nói: “Không phải là một cô gái đấy chứ?”

Lăng Sâm Viễn dừng một chút, nói: “Đúng vậy.”

Trữ đổng lại hỏi: “Là cô gái con thích phải không?”

Cái này Lăng Sâm Viễn liền không có trả lời.

Trữ tổng cũng không có hỏi lại, chỉ là cười nói như một người cha hiền từ: “Tốt, vậy khi nào con trở về, ta nói thư kí Lưu bên người lái xe đi đón con. Thân thể con còn chưa tốt, đừng có chạy khắp nơi. Ta bảo đầu bếp trong nhà nấu canh gà mang đến cho con……”

Lăng Sâm Viễn đáp ứng, sau đó liền cúp điện thoại.

Mà lúc này, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên một trận tiếng bước chân vội vàng.

Theo sát đó một nữ nhân trung niên phong trần mệt mỏi mà vào cửa.

Y tá chào một tiếng, không kịp hỏi thân phận của bà đã không ngăn được bà bước vào.

Nữ nhân trung niên đi tới mép giường, ôm chặt Úc Tưởng: “Con không sao chứ?”

Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.

Cảm giác như vậy thật sự rất kì diệu.

Úc Tưởng nhẹ giọng nói: “ Con không có việc gì.”

Lăng Sâm Viễn liếc cô một cái.

Úc Tưởng lúc này quá mức tinh xảo, tinh xảo đến nỗi mặt mày đều trở nên thông minh hơn.

Bà buông cô, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Úc Tưởng nhìn nhìn bà.

Khóe mắt của bà có những vết chân chim thật dài, hai má còn mang theo những đốm đồi mồi, nhưng vẫn có thể thấy được ngũ quan của bà đã từng rất đẹp.

Nguyên chủ lớn lên rất giống bà.

Úc Tưởng thậm chí cảm thấy, chính mình cũng rất giống mẹ.

Rốt cuộc cô cùng nguyên chủ dung mạo không khác biệt lắm.

Lúc này trong đầu Úc Tưởng mới hiện lên tin tức của nữ nhân này.

Bà tên Quan Kim Mỹ, năm nay 47 tuổi.

Nhưng nhìn qua, lại như là hơn 50 tuổi.

Quan Kim Mỹ run giọng nói: "Mẹ nghe bác cả của con nói…… Con mang thai?”

Lăng Sâm Viễn đột nhiên ngồi ngay ngắn:?!

Đây là chuyện khi nào?

Không đợi Úc Tưởng lên tiếng, ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng bước chân.

Ngay sau đó là giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc của bác cả Úc gia: “Lão nhị, hai vợ chồng người mau nhìn xem chuyện tốt mà con gái hai người làm ra đi! Tôi hiện tại cũng không có mặt mũi gặp Hà gia!”

Người Úc gia thế nhưng đều tới.

Lấy bác cả Úc gia cầm đầu, gần mười người tới, trong nháy mắt chen cả vào phòng bệnh của Úc Tưởng.

Úc Tưởng:???

Trong tay bác cả Úc gia còn cầm một bức ảnh có đóng dấu, hắn lập tức đi tới, ném ở trước mặt Úc Tưởng: “Nói đi, tên đàn ông đang ôm mày là ai? Cũng không cần nghĩ đến Hà gia nữa. Hoặc là tên đàn ông này ! Hoặc là mày nói rõ ràng đứa bé trong bụng mày là của ai! Chọn một cái, lập tức kết hôn! Thanh danh của Úc gia không chịu được sự nhục nhã này!”

“Bác, bác cả?” Bên cạnh có người nhỏ giọng nói, “Đó là Lăng Sâm Viễn?”

Bác cả Úc gia đè lại tức giận, lúc này mới thấy Lăng Sâm Viễn ngồi ở bên kia.

Trữ Lễ Hàn cũng vừa vặn đến bệnh viện.

Anh đi đến ngoài cửa phòng bệnh của Úc Tưởng, y tá chạy nhanh tới đón anh, nói: “Vừa nãy không biết tại sao lại có một đám người hùng hùng hổ hổ chạy tới phòng bệnh, chúng tôi không ngăn lại được, sợ là đến gây chuyện với Úc tiểu thư?”

Sắc mặt thư kí Vương biến đổi: “Chẳng lẽ là đám người tung bài trên mạng dám đến tìm Úc tiểu thư?”

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.

Anh ta đẩy cánh cửa phòng bệnh trước mặt ra.

Cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.

Người Úc gia đồng thời ngây ngẩn cả người.

Đây là…… Trữ…… Trữ đại thiếu?!

Lăng Sâm Viễn bên kia cũng lạnh mặt một chút.

Tại sao Trữ Lễ Hàn cũng tới?

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua Lăng Sâm Viễn, bước từng bước đi vào, nháy mắt trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, không còn có thanh âm mắng chửi kịch liệt như vừa nãy.

Chỉ có giọng nói của Úc Tưởng ở thời điểm này nhẹ nhàng mà vang lên.

Tay trái của cô chỉ Lăng Sâm Viễn, tay phải chỉ Trữ Lễ Hàn.

“Chính là hai người bọn họ.” Úc Tưởng lớn mật lên tiếng, “Hay là các người xem một chút rồi chọn đi?”

----------

Đắng: Hẹn mấy bạn ở chương 17 vào thứ 7 nha~

--------

Hiện tại nhóm đang tìm nhân lực nếu các bạn có hứng thú thì nhắn tin cho nhóm để biết thêm thông tin nhá~