Chương 10: Thời thiếu niên không hiểu chuyện.

Edit+ Beta: Tứ Ngọc.

------------

Trữ Lễ Hàn miết miết mi tâm.

Số lần anh cùng Úc Tường gặp mặt quá ít, nhớ lại bữa yến tiệc ở khách sạn Hải Lệ có gặp qua Úc Tường... Cô cùng Hà Vân Trác, và đám người An Tử Khải tại sao lại có quen biết?

Khoan hẵng nói đến vấn đề này.

Trừ Lễ Hàn phát hiện, ở trong sự hỗn loạn đêm đó tại yến tiệc khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của anh đối với Úc Tường cũng vô cùng mơ hồ.

Kể từ đêm hôm đó.

Cái tên Úc Tường bắt đầu lấy tốc độ mà Trữ Lễ Hàn không kịp đề phòng cứ thế len sâu vào trong tâm trí anh.

Cái tên ấy hiện lên vô cùng chói mắt.

Chờ cả nửa ngày vẫn không thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng, thư kí Vương có chút lo lắng, hắn do dự lên tiếng hỏi: “Đại thiếu gia, vậy có cần tiếp tục theo dõi Úc tiểu thư không?”

“Tiếp tục theo dõi.”

Thư kí Vương nghe vậy cũng chỉ đáp lại một tiếng nhỏ, rồi vội vàng tìm cách chuyển đề tài: “Còn có một việc, chính là đoạn ghi hình bị xóa bỏ tại khách sạn Hải Lệ hôm đó, xem chừng rất khó để hôi phục lại. Bên chúng ta nghi ngờ rằng có thể đã có hacker chuyên nghiệp trà trộm vào hệ thống an ninh của khách sạn, hiện tại bọn họ vẫn đang tuy lùng dấu vết của hắn...”

Trữ Lễ Hàn nghe xong cũng không nói gì, chỉ là bộ dạng có chút trầm tư suy nghĩ.

Lần tính kế này, loại bỏ ra sự ngoài ý muốn là Úc Tường, đối với anh cũng không thật sự tạo thành bất kì ảnh hưởng nào. Hiện tại quan trọng nhất chính là phía khách sạn Hải Lệ, bên bọn họ dù có liều mạng truy tìm cũng phải tìm ra được ai là người đứng đằng sau ra tay, nếu không quan hệ trung gian tương lai sợ là sẽ không thể rõ ràng.

Trữ Lệ Hàn sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Anh lại bắt đầu hồi tưởng lại sự việc ngoài ý muốn đêm hôm đó, Úc Tường từ lúc giúp anh giải dược đến lúc nghe được tiếng chuông báo thức mà rời đi... Một chuỗi hành động đó đều như đang cố hết sức để giúp Trữ Lễ Hàn giải quyết hết những phiền toái xung quanh.

Đương nhiên, Trữ Lễ Hàn cũng không có nghi ngờ gì xung quanh những hành động đó, lập tức cho rằng Úc Tường là vì mình mà làm tất cả mọi việc.

Trong lúc thư kí Vương còn đang thao thao bất tuyệt báo cáo về địa điểm công tác sắp tới của đại thiếu gia nhà mình.

Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng cắt đứt lời nói của anh ta: “Cậu đi chọn ra một phần lễ vật, sau đó đưa đến chỗ của Úc Tường.”

Thứ kí Vương nghe xong dường như có chút không tin vào tai mình.

Hả?

Đề tài như thế nào lại quay trở lại trên người Úc Tường rồi?

Anh đã không thể nào có thể đoán nổi tâm tư của đại thiếu gia nhà mình nữa rồi, nhưng việc chọn lễ vật này thì anh ta vẫn có thể làm được.

Thứ kí Vương đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài làm việc.

Một bên khác tại bên ngoài câu lạc bộ.

Thật sự có một người lái xe tới, lại lấy cái giá đã giảm 30% mà đem chiếc xe tải đầy hoa kia đi. Người mua hoa vui vẻ cười đến không khép miệng lại được. Chỗ hoa này chất lượng cũng thật quá là cao. Toàn bộ lại còn đều là hoa hồng. Không những vậy mà còn là cả một xa tải lớn.

Tâm tình Úc Tưởng lúc này cũng vui vẻ không thôi.

Cô nhìn tài khoản cỗi của mình lúc trước giờ đã có thêm tám vạn ba tệ.

Hà Vân Trác: “...”

Hắn trả giá nghìn vạn để mua hoa về, thế nhưng cô lại bán nó đi chỉ với giá vài vạn tệ.

Thật sự là vô cùng lỗ.

Lúc này, Úc Tưởng rốt cuộc cũng từ trong vui sướиɠ rời đi, nhìn nhìn trời: “Sắc trời cũng không còn sớm...”

Hà Vân Trác nghe vậy hiểu ý cô, lập tức lên tiếng: “Để tôi đưa cô về.”

Hắn hôm nay ở trên người Úc Tường đã phải nếm không ít mùi đau đớn, nếu còn không bắt được Úc Tường, để cô rơi vào tay Lăng Sâm Viễn, thế thì không phải hắn sẽ thành trò cười cho đám người đó sao.

Chuyện này cả đời hắn sẽ không bao giờ quên.

Úc Tưởng nghe thấy lời của Hà Vân Trác, cũng không từ chối mà rất sảng khoái đáp ứng: “Được thôi.”

Hà Vân Trác nghe thấy hai chữ này đáng lẽ ra phải vô cùng vui sướиɠ bởi như vậy có thể chọc tức được Lăng Sâm Viễn. Thế nhưng một lúc sau, hắn lại có chút không vui mà không đứng dậy.

Sau một hồi nghĩ ngợi.

Hà Vân Trác dứt khoát gạt bỏ những suy nghĩ không vui trong lòng, miễn cho càng nghĩ càng khó chịu.

Hắn đem chìa khóa trong tay ném cho người lái xe, rồi không một lời liền mang theo Úc Tưởng lên xe rời đi.

Nhóm mấy vị công tử đằng sau ai cùng không dám mở lời giữ hắn lại.

Hôm nay Hà thiếu mất mặt cũng đủ nhiều, vậy nên để hắn rời đi nhanh, tránh cho chút nữa lại đem cục diện càng thêm xấu hổ đến độ không thể vãn hồi.

“Hà thiếu lần tới lại hẹn nhau anh em cùng đi uống rượu.”

“Hà thiếu đi thong thả!”

Đám công tử tiễn Hà Vân Trác đi xong lại quay lại nhìn Lăng Sâm Viễn.

“Lăng ca cùng Úc tiêu thư như thế nào lại có quen biết?”. Một tên công tử lớn mật tự cho là mình thân với Lăng Sâm Viễn lên tiếng hỏi.

Dù sao hôm nay cũng phải tìm cơ hội làm sáng rõ mối quan hệ với Úc Tường, để sau này bọn họ còn biết đường mà đối đãi với cô, tránh cho động chạm đến hai vị thiếu gia tính khí nóng nảy thì họ cũng không giữ được mạng.

“Tại một hội nghị, lúc đó cô ấy nhìn tôi hồi lâu, sau đó nói thích tôi.” Lăng Sâm Viễn nhàn nhạt nói.

Lăng Sâm Viễn lúc này mới phát hiện, Úc Tường đặc biệt giống một con ngựa hoang không người thuần hóa.

Thời điểm cùng cô nói chuyện, cô có thể làm người khác tức chết. Nhưng khi cô một mặt nói thích hắn, một mặt lại cùng người khác dây dưa. Ở cô lại khơi gợi hứng thú thuần phục con ngựa hoang trong lòng hắn, điểm này hắn đặc biệt có hứng thú.

Lăng Sâm Viễn nói xong liền quay người đi vào phía trong: “Tôi còn có việc, mấy cậu cứ thoải mái đi.”

Nhóm công tử sau khi nghe xong liền anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà không biết nói gì.

Lăng Sâm Viễn còn chưa nói rõ cảm giác của hắn đối với Úc Tường là gì? Úc Tường thích hắn, vậy còn hắn thì sao?

“Mấy người có muốn cùng Hà thiếu nói một tiếng không?”

“Vậy ai sẽ nói?”

“Cậu nói, cậu nói đi.”

Bên này, trên chiếc Ferrari đắt tiền là một mảng yên tĩnh.

Chỉ có hệ thống là không thể nhịn được sự hoang mang của chính mình, hỏi Úc Tường: [ Nam nhân bây giờ đều kì quái như vậy sao? Cô làm cho hắn tốn không biết bao nhiêu tiền, lại ném mặt mũi của hắn sang tận bên kia thế giới, thế mà hắn còn muốn đưa cô về nhà?]

Là do Úc Tưởng có ma lực gì đặc thù sao?

Úc Tưởng: "Ta cũng cảm thấy hắn ít nhiều có bệnh."

Người bình thường bị mất mặt như vậy, chắc chắn đã tức giận mà bỏ đi rồi.

Hệ thống có chút trầm mặc.

Vừa rồi nó đã cấp tốc đi tra xét tư liệu về Lăng Sâm Viên, rất nhanh đã trở lại khoe khoang kết quả với Úc Tường.

Hệ thống: [ Có thể đây là hội chứng: “Chìm nghỉm phí tổn.” Cô ở trước mặt người khác càng làm hắn mất mặt, có lợi bao nhiêu thì cũng sẽ có hại bấy nhiêu. Cứ như vậy, hắn sẽ càng muốn bắt cô để rửa mối nhục cũ.”

Úc Tưởng: ?...? Hắn đi kinh doanh như vậy thực sự sẽ không làm cho Hà thị phá sản chứ.

Hệ thống đọc lấy cốt truyện gốc: [Sẽ không. Hắn dựa vào kĩ thuật hacker cùng năng lực đàm phán vô cùng ưu tú của mình, từng bước đưa Hà thị trở nên lớn mạnh.]

Úc Tưởng: ...

Thật là cái thế giới vô pháp vô thiện, dựa vào kĩ thuật hacker mà cũng được sao?

Úc Tường: "Đúng rồi, ngươi đã biết trước Hà Vân Trác sẽ tới tìm ta sao? Hắn cùng bác cả của ta đã giao dịch cái gì? Lấy ta ra để đổi tiền sao?”

Hệ thống: [Chuyện này không phải nên hỏi cô sao? Vì cái gì mà cốt truyện lại bị thay đổi?]

Úc Tưởng: ?...?

Hệ thống: ?...?

Một người một hệ thống đối diện với nhau không nói câu gì.

Sau một lúc, vẫn là hệ thống phải lục tìm lại từ cốt truyện ban đầu mà tra ra chút manh mối.

Hệ thống: [.... Cũng có điểm thật trùng hợp.]

Úc Tưởng: "Sao?"

Hệ thống: [ Cô có biết tại sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn, nhưng lại không ngỏ lời cầu hôn với Ninh Nhạn không?]

Cái này, nam phụ cùng nữ phụ ác độc, bên cốt truyện của nguyên tác cũng không có viết tử tế, làm sao cô biết được.

Đa số người đọc đều sẽ mắng chửi cái loại nhân vật này.

Úc Tưởng bày ra dáng vẻ "ta thì có thể biết cái gì."

Hệ thống cũng không thực sự có ý định chờ cô trả lời, rất nhanh liền đáp lời: [ Không phải bởi vì Ninh Nhạn không thích hắn! Ninh gia không có quyền thế bằng Hà gia, vậy nên nếu Hà gia chủ động liên hôn, chắc chắn Ninh gia sẽ không cự tuyệt.]

Úc Tưởng: "Cho nên?"

Hệ thống: [Ở cốt truyện của nguyên tác, ngày hôm sau khi Hà Vân Trác ở yến tiệc của Kim gia đã mời một vị tiểu thư họ Đổng cùng ăn tối. Nửa tháng sau, bọn họ đính hôn. Vậy nhưng một thời gian dài đến tận vài năm sau, hai người họ cũng không kết hôn. Nhưng vị Đổng tiểu thư này đã mang thai, con là của Hà Vân Trác.]

Úc Tưởng: ???

Cái tin tức này thật sự có chút lớn.

Hệ thống gian nan tiếp lời: [ Hiện tại không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, cái người bị Hà Vân Trác theo dõi trong nguyên tác, từ Đổng tiểu thư đã đổi thành cô.]

Úc Tưởng: ???

Úc Tưởng: "Ta có một câu thô tục thật không biết có nên nói ra hay không."

Hệ thống: [ Vẫn là đừng nói thì hơn, nếu không cô sẽ bị rớt hạng.]

Úc Tưởng không biết nói gì hơn bắt đầu bùng nổ: "Cái tiểu thuyết tình cảm cẩu huyết này thật sự toàn là những kẻ ác ma."

Cái cốt truyện quỷ quái gì? Một người lại một người con mẹ nó không có ai là bình thường cả?

Hệ thống: [ Chính vì thế nữ chính mới bị hành hạ đến chết đi sống lại.]

Bên này, Úc Tường còn đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm, bên kia di động của Hà Vân Trác liên tục rung lên thông báo rằng có tin tức mới, chẳng qua hắn đang bận lái xe, tạm thời không rảnh để xem tin tức.

Hà Vân Trác đột nhiên mở miệng: “Tôi chắc là phải nên cảm ơn Úc tiểu thư vì đã đồng ý để tôi đưa cô về nhà.”

Úc Tưởng hơi suy nghĩ: “Anh một hai đòi cảm ơn tôi như vậy, thực ra cũng không phải là không được.”

Hà Vân Trác: “...”

Hà Vân Trác: “Tôi cho rằng Úc tiểu thư sẽ không đáp ứng lời tôi nói.”

Úc Tưởng: “Chủ yếu là nghĩ đến, trên đường về nhà không biết anh có bị bọn thiếu gia kia bắt cóc trùm bao tải đánh không?"

Khóe miệng Hà Vân Trác khẽ giật giật, cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Hà Vân Trác: “Úc đại tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ sẽ không thực sự làm ra loại chuyện như vậy.”

Úc Tưởng quay đầu hướng hắn nở một nụ cười cảm tạ: “Có lời này của Hà thiếu, tôi đây liền có thể an tâm rồi.”

Có thể lớn mật mà cá mặn, rốt cuộc cô cũng chẳng cho ai mặt mũi cả.

Hà Vân Trác cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, vì thế hắn thấp giọng, đem ý đồ chính của mình nói ra: “Úc tiểu thư có biết hôm nay tôi vì chuyện gì mà mời Úc tiểu thư đến đây?”

Úc Tưởng: “Chuyện gì?”

Hà Vân Trác: “Thật ra cha của tôi rất thích Úc tiểu thư đây, ông ấy cũng hi vọng rằng tôi cùng Úc tiểu thư có thể ở bên nhau.”

Bình thường những cô gái khác khi nghe thấy những lời này sẽ nhịn không được mà vui sướиɠ.

Những lời này của Hà Vân Trác cũng đại biểu rằng người nhà của hắn vô cùng thích cô. Nếu như người nhà đã có ý tứ như vậy, vậy thì khi gả vào nhà hào môn cũng sẽ rất dễ sống. Sinh hoạt sau khi kết hôn hẳn là sẽ không đến nỗi tệ.

Úc Tưởng bên này lại đang có chút suy nghĩ.

Câu nói của hắn "Cha của tôi rất thích Úc tiểu thư", cái chữ "thích" này chính là ý trên mặt chữ sao?

Chờ nửa ngày trời cũng không nghe thấy câu trả lời của Úc Tưởng.

Thậm chí trên mặt Úc Tưởng cũng không biểu lộ một chút sự vui sướиɠ nào, càng đừng nói đến cô có sự "thụ sủng nhược kinh" gì ở đây.

Hà Vân Trác không thể một lần nữa suy nghĩ lại, Úc Tưởng thật sự không có điểm nào giống với những cô gái bình thường khác, rất khó để có thể nắm bắt được cô.

Hà Vân Trác bất đắc dĩ cười nói: “Nhìn biểu tình của Úc tiểu thư thì có vẻ cô không thích tôi? Tôi có thể hỏi lí do tại sao không?”

Úc Tưởng lúc này không thể tiếp tục im lặng nữa.

Được, nếu hắn đã mở miệng hỏi, thì cô sẽ đại phát từ bi nói cho hắn biết một đoạn lí do.

Úc Tưởng hơi hơi nhăn mi: “Nói thật, chiếc xe hoa kia của Hà thiếu tôi thực sự rất thích.”

Hà Vân Trác khóe miệng giật giật.

Cô chính là thích đem xe hoa bán để đổi tiền thì có.

Thiên kim tiểu thư nhà Úc gia có thể có loại trình độ chọc điên người thế này, cũng là hắn không nghĩ tới rồi.

Úc Tưởng: “ Hà thiếu gia cảnh tốt, lại tốt nghiệp từ trường danh giá, vừa mới từ nước ngoài trở về, bề ngoài lớn lên cũng rất ưu tú, lại đầy một thân học thức,... Xác thật là ngàn người mới có được một.”

Hà Vân Trác khẽ nhướng mày.

Khó có được lại từ trong miệng Úc Tường nghe thấy vài câu êm tai, không thể không nói, tâm tình hắn lúc này đặc biệt tốt.

Nhưng Hà Vân Trác nếu cùng Lăng Sâm Viễn trao đổi ít nhiều thông tin của Úc Tường thì sẽ phát hiện được từ miệng Úc Tường phát ra chưa từng có lời nào hay.

“Vậy cô vì cái gì lại không thích tôi?” Hà Vân Trác tiếp tục truy hỏi.

Úc Tường thở dài, khuôn mặt xinh đẹp kia thật có điểm làm cho người ta thương tiếc.

Úc Tường nói: “Tôi thời niên thiếu không hiểu chuyện, nên bị ma quỷ ám ảnh, thật không dám giấu giếm.”

Hà Vân Trác rất nhanh liền đoán được chuyện gì.

Cô là đang muốn nói tới thời niên thiếu không hiểu chuyện vì thế tại thời điểm yêu đương đã cùng người đó xảy ra quan hệ? Cho nên hiện tại vì bản thân không còn là một cô gái trong trắng nữa nên tự ti?

Hà Vân Trác nghe vậy cũng không cảm thấy có gì kì quái.

Úc Tường có một khuôn mặt như vậy, không trải qua mấy lần xằng bậy hắn mới cảm thấy kì quái.

Chỉ là, Lăng Sâm Viễn cũng biết chuyện này sao?

Hà Vân Trác lại bày ra một bộ dạng tươi cười: “Không sao hết, ai cũng đều có một thời niên thiếu không hiểu chuyện. Thời điểm còn ở nước ngoài tôi cũng có đổi qua hai lần bạn gái. Tôi cùng gia định cũng không phải loại người cổ hủ, sẽ không truy cứu đến chuyện quá khứ...”

Hà Vân Trác dừng một đoạn, lại nói: “Ngay từ đầu khi người trong nhà nhắc đến chuyện này, tôi cũng có chút do dự. Có điều, sau khi tiếp xúc cùng với Úc tiểu thư liền phát hiện con người Úc tiểu thư vô cùng thú vị, vậy nên tôi hi vọng có thể cùng Úc tiểu thư đây tiến thêm một bước nữa, Úc tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Hắn nói ra những lời trái với lương tâm mình như vậy, trong lòng hắn không cảm thấy khó chịu sao?

Úc Tưởng chớp chớp mắt.

Hệ thống: [Xem ra cô không đẩy được hắn đi rồi... Cô vẫn là nên chạy nhanh đi tìm Trữ Lễ Hàn thì hơn! Chỉ có hắn mới có thể giải quyết êm xuôi chuyện này!]

Úc Tường không đáp lại lời hệ thống.

Lúc này xe vừa lúc dừng lại tại cửa lớn của biệt thự Úc gia, Úc Tưởng khẽ nâng đôi mắt, có vài phần chần chờ mà nhìn Hà Vân Trác: “Chuyện này có thật không?”

Đáy mắt cô có phần ươn ướt, phát ra những tia sáng rung động, khiến cho người nhìn vào phải động lòng.

Hà Vân Trác: “Thật.”

Hắn tự cho rằng bản thân đã làm vô cùng tốt, không có một cô gái nào có thể không động lòng trước những lời đó.

Úc Tường hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hà Vân Trác: “Kỳ thật có chuyện này tôi cũng không định lừa Hà thiếu... Tôi đang đi tìm một người cha cho đứa con trong bụng, bản thân vì chuyện này mà cũng đã suy nghĩ rất lâu.”

Hà Vân Trác: ???

Hệ thống cũng kinh ngạc thiếu chút nữa thì vỡ làm hai nửa.

Hà Vân Trác miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của chính mình: “Cô vừa rồi nói cái gì?”

“Hà thiếu không nghe rõ sao? Vậy để tôi lặp lại một lần nữa.”

“... Không cần.” Hà Vân Trác thật nhanh lên tiếng, cắt đứt lời nói của cô. Chờ khi dứt lời, hắn mới ý thức được lời nói của mình có phần thất thố.

Hà Vân Trác nhìn chằm chằm Úc Tường, cố hết sức đè lại khϊếp sợ cùng tức giận trong lòng, hỏi: “Mấy tháng?”

Úc Tưởng: “Hà thiệu tự mình xem xem.”

Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua:.

Bụng cô nhỏ, cũng không có dấu hiệu phồng lên, nhiều nhất cũng không quá ba tháng.

Trên trán Hà Vân Trác nhất thời nổi đầy gân xanh.

Đây là niên thiếu không hiểu chuyện?

Cô đây chính là không hiểu chuyện đầu năm sao????