chương 6: Muốn kết hôn.

Edit: Bạch Vân

Beta: Đắng.

-----

Úc Tưởng bước qua cửa một bước.

Cô hỏi lại một lần nữa: “Anh hỏi tôi cùng Lăng Sâm Viễn có quan hệ gì?”

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô, không nói.

Úc Tưởng tự nhủ trong lòng, không tệ! Hai người bọn họ đều nghĩ rằng cô là gián điệp của đối phương phái tới!

Vậy đầu óc bị lừa đá nên mới có thể kết hôn cùng cô.

Úc Tưởng cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt anh.

Hệ thống đột nhiên cảnh giác.

Cô là muốn giả bộ đáng thương?

Vậy chẳng phải càng khiến Trữ Lễ Hàn hoài nghi thân phận cô hơn sao!

Lúc này Úc Tưởng mở miệng nói: “Anh đoán đi.”

Vệ sĩ đứng ngay phía sau Trữ Lễ Hàn nghe thấy hai, mí mắt không nhịn được mà giật giật mấy cái.

Trữ Lễ Hàn: “….”

Úc Tưởng lại mở miệng, cô thừa thắng xông lên hỏi: “Anh gọi tôi tới đây chỉ để hỏi câu này thôi sao? Anh… ghen à?”

Úc Tưởng thầm nghĩ, nếu mà anh không ghen thì cô nhất định sẽ nói: “Không phải đâu! Không phải đâu! Anh ghen lung tung quá rồi!”

Trữ Lễ Hàn: “…”

Trữ Lễ Hàn mặt không biểu cảm nói: “Cô cảm thấy có thể sao?”

Úc Tưởng: “Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh, làm sao biết được?”

Cô dừng một chút rồi nói: “Như vậy đi. Tôi có một đề nghị thế này.”

Trữ Lễ Hàn lẳng lặng quan sát, chờ cô nói tiếp.

Úc Tưởng: “Chi bằng chúng ta kết hôn đi.”

Trữ Lễ Hàn tháo xuống vẻ mặt nhã nhặn, sắc mặt đen xuống, có chút âm trầm đáng sợ.

“Dựa vào cái gì?”

Úc Tưởng: “Ngủ qua với anh?”

Đám vệ sĩ một phen chấn kinh: “Khụ khụ khụ…” xém chút bị câu nói tỉnh ruồi này của cô làm sặc chết.

Trữ Lễ Hàn vẻ mặt không biến đổi sửa sang lại tay áo, hỏi lại: “Vậy ý cô là tôi nên kết hôn với tất cả những người từng ngủ qua với mình?”

Úc Tưởng: “Vậy anh ngủ với bao nhiêu người rồi?”

Trữ Lễ Hàn dừng động tác, không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.

Trước đó…

Một người cũng không có.

Không chỉ vì anh bệnh sạch sẽ, từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ nghiêm khắc mà còn vì bản thân anh có khả năng kiềm chế tốt. Càng không chấp nhận cùng một người lạ tùy tiện ngủ chung.

Úc Tưởng coi như không nhìn thấy sắc mặt của anh, vẫn tiếp tục nói: “Anh muốn cưới mười tám người tôi cũng không có ý kiến, nhưng là pháp luật không cho phép. Cho nên chấp nhận thực tế mà kết hôn với tôi đi Trữ đại thiếu.”

Trữ Lễ Hàn: “…”

Vẻ mặt này xém chút làm cô phải bật cười.

Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt nói: “Chờ Úc tiểu thư có thai đi rồi hẵn nói tới việc này.”

Úc Tưởng không nói gì, cô đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

Úc Tưởng: “Nghe thấy chưa?”

Hệ thống: [Sao có thể như vậy? Dựa theo cốt truyện rõ ràng anh ta đồng ý việc kết hôn một cách dễ dàng mà! Đó là hai người còn chưa làm gì cả nha. Này cái gì cũng làm xong rồi, anh ta cũng không chịu trách nhiệm? Anh ta sao có thể như vậy chứ?]

Úc Tưởng: “Ui cha, thông cảm cho người ta đi. Dù sao làm trùm phản diện sao có thể dễ nói chuyện được?”

Hệ thống [Không thể hiểu được!]

Hệ thống: [Tôi phải làm sao đây? Cốt truyện bị sụp đổ rồi!]

Úc Tưởng: “Đừng lo lắng, phải suy nghĩ tích cực. Ngươi nhìn đi, không phải anh ta vừa mới nói đó sao? Chờ tôi có thai, không phải liền có thể kết hôn sao? Đi thôi, về nhà đợi có thai.”

Hệ thống:???

Đừng hòng gạt tôi.

Đó là thứ chỉ cần đợi là có được sao?

Hệ thống: [Cách này quá lâu.]

Úc Tưởng: “Nếu không thì làm như vậy? Tôi leo tường vào Trữ gia trộm hộ khẩu? Bây giờ tranh thủ đánh ngất anh ts, sau đó trói mang đến cục dân chính? Chỉ là, tôi cảm thấy như cậy càng sớm đâm đầu vào chỗ chết.”

Hệ thống:....

Đúng vậy!

Hệ thống khó khăn mở miệng: [Nhưng cái kia cũng không thể một lần liền có thể trúng...]

Úc Tưởng: “Mọi việc phải nhìn mặt tốt, ngươi xem, ngươi còn tiêu cực hơn ta đấy! Nghĩ thử xem, anh ta không phải trùm phản diện sẽ đối nghịch với nam chính tới cùng sao, rất trâu bò nha! Nếu anh ta tam quan vặn vẹo như vậy mà vẫn không gϊếŧ hại nữ chính, thì cũng xem như là một nam tử hán đúng không? Anh ta trâu bò như vậy nhất định con anh ta cũng rất trâu bò!”

Hệ thống nghệch mặt đáp: [Ừ.]

Úc Tưởng cùng hệ thống trò truyện hết sức chuyên tâm, nhưng trong mắt Trữ Lễ Hàn lại giống như chịu phải đã kích lớn.

Trông cô hôm nay và ngày đó không giống nhau, váy dài màu lam làm tôn lên chiếc cổ và bờ vai đẹp hoàn mỹ. Mái tóc đen dài buông xõa, mày và mắt màu không quá đậm đang hơi rũ xuống, nhìn có chút gì đó trông đáng thương.

Trữ Lễ Hàn đè ngón tay xuống mép bàn, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên kia Úc Tưởng và hệ thống đã nói chuyện xong.

Úc Tưởng ngẩng đầu: “Được, biết rồi. Tôi đi đây. Tạm biệt!”

Sau khi nói xong liền rời đi.

Trữ Lễ Hàn: “...”

Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện phiếm cùng hệ thống: “Mẹ kiếp! Tôi thật sự mệt! Khi nào tôi mới có thể ăn đây?”

Bởi vì cốt truyện đã trở nên rối tung, hệ thống bây giờ cũng không còn chút tinh thần nào.

Úc Tưởng khẽ thở dài: “Cũng không thể để đứa con trong bụng tôi bị đói được.”

Hệ thống nghe lời này liền lấy lại tin thần: “Tôi biết nơi nào có đồ ăn.”

Úc Tưởng: “Tới cái này ngươi cũng biết?”

Hệ thống: [Ở cốt truyện phía sau, nơi này có trong bản đồ tin tức, đều được lưu trong não tôi.]

Úc Tưởng: “Vậy làm phiền ngươi chỉ đường.”

Úc Tưởng giẫm lên giày cao gót, khó khăn bước xuống, đi đến bậc thang cuối cùng, người chị họ bỗng dưng nhảy ra nắm lấy cổ tay cô.

Úc Tưởng:???

Làm sao? Hôm nay các người ai cũng thích bắt lấy tay tôi vậy?

“Em đi đâu vậy? Tìm em nửa ngày! Bác cả tìm em, mau chóng qua đó đi.” Chị họ nói xong cũng không đợi Úc Tưởng đáp lời đã nắm tay kéo cô đi.

Úc Tưởng: “...”

Có thể cho người ta ăn chút gì đã được không?

Bất quá, Úc Tưởng vẫn tìm được cơ hội. Trên đường đi, vừa vặn đi qua một bàn đầy bánh kem, cô thuận tay cầm lấy một cái. Nếu không phải bị chị họ giữ chặt tay, cô còn muốn lấy ly nước ép trái cây, tránh khi ăn bị nghẹn.

“Úc Tưởng.” Người bác ở cách đó không xa nhìn thấy cô liền vẫy tay “Lại đây!”.

Vợ chồng bác cả đứng cùng nhau, đối diện là một cặp cha con.

Người đàn ông lớn tuổi mặc bộ âu phục màu đỏ tím, thẩm mỹ quá tệ, như viên hồng ngọc trên tay lại đặc biệt chói măt.

Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm màu trắng, tóc chải lên, khẽ mỉm cười, ngũ quan đoan chính, bộ dạng lễ phép.

Chờ Úc Tưởng đi đến, bác cả một tay kéo cô qua, hướng về phía hai cha con này giới thiệu: “Đây là đứa cháu gái của tôi, Úc Tưởng. Cha mẹ của nó Hà tổng đã từng gặp qua.”

Hà tổng cũng chính là người đàn ông lớn tuổi, lập tức cười, miệng liên tục khen: “Không biết ai người họ vậy mà có đứa con gái xinh như vậy. Ta là chú Hà của con!”

Nói xong, ông chỉ chỉ về người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: "Đây là Hà Vân Trác, hẳn là lớn hơn con hai tuổi, vừa ở nước ngoài về..."

Úc Tưởng:?

Hệ thống: [Bọn họ muốn mai mối cho cô???]

Úc Tưởng: “Đại khái khả năng là vậy.”

Cô trầm mặc trong chốc lát.

Ôi, vừa mới nãy nói lời đó với Lăng Sâm Viễn cũng chỉ là thuận miệng nói bừa. Kết quả không ngờ tới, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Hệ thống lúc này muốn điên rồi.

Loạn, loạn, đều loạn hết rồi!

Nguyên tác vốn dĩ không có cái gì là mai mối! Bởi vì ngày thứ hai cả thế giới đều biết cùng Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là một đôi! Sau đó Úc gia liền vui vui vẻ vẻ đợi kết thân cùng Trữ gia.

Úc Tưởng: “Đừng buồn. Anh ta dù sao cũng chỉ là nhân vật tuyết mười tám, so với người qua đường Giáp cũng không hơn. Sẽ không ảnh hưởng gì đến cốt truyện đâu a!”

Hệ thống:......

Hệ thống: [Anh ta là nam phụ.]

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng:???

Hệ thống: [Cô có biết tại sao chị gái của nữ chính ác độc như vậy, lại sống lâu hơn cô không?]

Úc Tưởng: “Tôi biết nha, bởi vì cô ta ngụy trang rất giỏi.”

Hệ thống: [Không chỉ có vậy, cô ta còn có người hâm mộ nữa. Người đó chính là Hà Vân Trác, tên tiếng Anh là Danny..."]

Vừa nói thế, Úc Tưởng liền nhớ lại.

Danny là một hacker. Hắn rất yêu chị gái của nữ chính, lúc đầu không ít lần đã thay cô ta thu thập nữ chính. Sau này mới cải tà quy chính, trở thành nam phụ yêu thầm nữ chính.

Úc Tưởng... cô muốn ngất.

Hệ thống: [Tôi cũng sắp ngất rồi.]

"Vân Trác, người trẻ dễ có tiếng nói chung. Lần này con về không phải muốn phát triển về mảng Internet sao? Vừa hay Tiểu Úc có nhiều hiểu biết về nơi này, con mau đưa cho Tiểu Úc một tấm danh thiếp đi."

Hà Vân Trác không do dự, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhận lấy, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng. Nhưng vị Hà tổng kia dường như càng cảm thấy hài lòng với cô, còn cảm thấy đó là do tính tình cô trầm tĩnh.

Lúc này bác cả mới đột nhiên nhớ ra, nhiều chuyện hỏi: "Vừa rồi con đi đâu vậy? Chị họ con đi tìm cả nửa ngày cũng không thấy."

Người chị họ gấp không chờ nổi mà cáo trạng: "Con đi tìm khắp nơi, cuối cùng vừa quay đầu lại đã thấy nó đi từ lầu hai đi xuống."

Bác cả và vị Hà tổng kia đều thay đổi sắc mặt.

"Tầng hai? Nó lên tầng hai?" Bác cả nghiêm nghị hỏi.

Chị họ có chút không chắc chắn lắm: "Đúng, đúng. Con nhìn thấy nó từ lầu hai đi xuống..."

Bác cả nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Không có phép tắc! Con lên đó thế nào? Lát nữa Kim tổng hỏi tới, ta xem con trả lời thế nào?"

Lúc này, Úc Tưởng quyết định làm người ngay nói thật, thế nên cô nói: "Trữ Lễ Hàn mời con lên."

Bác cả tức giận cười: "Hắn tại sao lại kêu con đi lên?"

Nói dối cũng không tìm ra lý do nào đáng tin một chút. Nếu không phải xung quanh có nhiều người như vậy, ông ta thật sự muốn tát cho cô hai cái để tỉnh lại.

Úc Tưởng thành thật: "Để hỏi con và Lăng Sâm Viễn có quan hệ gì?"

Hà tổng choáng váng, nghe này... sao mối quan hệ này lại phức tạp vậy?

Bác cả lập tức càng giận hơn, ông ta hoàn toàn không tin lời Úc Tưởng nói, liền phân phó cho người chị họ: "Con đỡ Úc Tưởng đến bên cạnh nghỉ ngơi chút đi."

Chị họ vội vàng đỡ Úc Tưởng đi.

Bác cả lúc này mới quay đầu: "Ngại quá, khiến các người cười chê rồi. Úc Tưởng a, trong nhà là đứa xinh đẹp nhất, vừa rồi các người cũng đã gặp qua. Chỉ là, trước đây theo học ở cái trường đại học không có chút tiếng tăm, không giống con trai ngài, tốt nghiệp ở trường nổi tiếng."

Hà tổng nghe đến đây không chỉ không ghét bỏ, ngược lại còn bật cười: "Con gái học vị thấp một chút cũng không sao. Ngốc cũng có điểm tốt!"

Bên này người chị họ bỗng nhiên rút tay về: "Cô vừa rồi nói hưu nói vượn gì vậy? Trữ đại thiếu có thể mời em sao?... Tôi biết cô cố ý nói như vậy vì không muốn Hà tổng coi trọng có phải không? Nhưng tôi cho cô biết, Hà gia chỉ cần xinh đẹp là được, trong đầu chứa rơm rạ hay cứt chó đều không quan trọng."

Úc Tưởng: "......"

Úc Tưởng: Gia đình này có bị bệnh không?

Hệ thống: [Có!]

Lúc này nó vô cùng đồng ý với Úc Tưởng.

Úc Tưởng cúi đầu cắn một miếng bánh kem, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chị họ: "Trong đầu tôi chứa rơm rạ, trong đầu chị chứa cứt chó, vậy sao không chọn chị đi? À, vì chị tương đối xấu phải không?"

Chị họ thấy không cãi được cô liền tức giận quay đầu đi cáo trạng.

Úc Tưởng không thèm quan tâm cô ta, cúi đầu ăn xong bánh kem, sau đó lại đứng lên lấy thêm hai phần.

Úc Tưởng tiếp tục nói chuyện phiếm cùng hệ thống: Không phải anh nói hôm nay còn có nữ chính sao?

Hệ thống không lên tiếng.

Hệ thống: [Cô thật sự không nhận thấy mình đã khiến cho kịch bản trở nên vô cùng lộn xộn sao?]

Úc Tưởng: "Cho nên tôi mới hỏi anh nữ chính đâu, lát nữa tôi đi khi dễ cô ấy một chút, như vậy có thể tính là hoàn thành một nhiệm vụ không?"

Hệ thống: [Cô quên rồi à? Bây giờ còn chưa tới lúc cô khi dễ nữ chính.]

Úc Tưởng: "Fuck!"

Úc Tưởng: "Bây giờ tôi phải thay nữ chính bị chị gái nữ chính bắt nạt đúng không?"

Hệ thống: [Đúng vậy!]

Bên này vừa mới xong chuyện, bên kia đã sôi nổi hẳn lên, là hôn lễ sắp bắt đầu. Mọi người tạm thời di chuyển từ trong nhà ra bãi cỏ. Chỗ này rất lớn, chứa được rất nhiều người.

Trước mặt có hơn chục cái ghế được xếp thưa thớt, nhưng rất rõ ràng, đó là dành cho những người có địa vị cao ngồi, khách mời còn lại chỉ có thể đứng phía sau và hai bên.

Lúc này, nhiều người không khỏi giơ điện thoại lên chụp ảnh. Một số người nổi tiếng trên mạng cũng tham gia, thâm chí còn quay vlog.

“Nhìn thấy không? Ngồi trước dương cầm là tiểu thư Ninh gia. Ninh gia chắc các người cũng biết, chuyên ngành sản xuất. Người ta đây là bạch phú mỹ*a.”

(*) Bạch phú mỹ là tiêu chuẩn của một người phụ nữ hoàn hảo ở Trung Quốc. Nghĩa là vừa trắng, vừa giàu, vừa đẹp.

“Ừ, cô ấy là bạn thân của tiểu thư Kim gia.”

Ống kính máy ảnh nhấp nháy mấy cái rồi dừng lại. Hotgirl mạng hít một hơi thật sâu, nói: “Nhìn thấy không? Bóng lưng đó? Chính là Trữ Lễ Hàn.”

[Hàng thứ nhất trừ cha mẹ cô dâu chú rể, còn lại là anh ta và Chu lão tiên sinh.]

[Ôi chao, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ soái.]

[Anh ấy quá khí chất, có thể tới chụp cận mặt không?]

“Tôi không dám chụp cận mặt, mọi người chờ video tiệc cưới do Kim gia quay lại đi, chắc sẽ đăng lên mạng.”

Hotgirl mạng lại quét máy ảnh qua một lượt, trong nhóm khách mời đang ngồi kia không thấy bóng dáng của Úc Tưởng đâu.

Cô ta thầm nghĩ, người phụ nữ này thật thần bí.

Nói là thiên kim giả, sao lại có thể lên được tầng hai.

Nói là thiên kim thật, thì giờ lại chẳng thấy đâu cả.

Mà Úc Tưởng bên này cũng đang nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước đàn dương cầm.

Cô ta chính là chị của nữ chính tên Ninh Nhạn, trên người mặc lễ phục phù dâu màu hồng, tóc búi cao, bộ dáng cao quý xuất trần, lúc đàn giương mặt có hơi nghiêng về một bên, đường nét ôn nhu mềm mại. đây chính là tiêu chuẩn của một nhân vật nữ thần nha.

Nếu không phải đã biết rõ cốt truyện, Úc Tưởng sẽ tin cô ta là một cô gái tốt.

Khó trách nhân vật của cô bị hố thảm như vậy!

Cũng không biết ngụy trang một chút.

Cô dâu chú rể mau chóng tuyên thề, trao nhẫn cưới. Sau đó, họ từ lễ đài đi xuống bái lạy cha mẹ, cảm ơn công ơn dưỡng dục của họ. Chỉ là, đoạn này hơi dài thêm một chút.

Cô dâu chú rể nâng ly kính rượu, còn quỳ gối trước mặt Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn nhận lấy không uống.

Cô dâu chú rể cũng không cảm thấy sao cả, chỉ cười rồi đứng lên. Bởi vì họ đều biết, trước đó khách sạn Hải Lê không biết vì chuyện gì mà đắc tội với Trữ Lễ Hàn, sau này ở bên ngoiaf anh rất ít khi đυ.ng đến đồ ăn và thức uống.

Úc Tưởng chấn kinh.

Úc Tưởng: “Sao bọn họ kính rượu Trữ Lễ Hàn? Anh ta nuôi họ lớn à?”

Hệ Thống: [...]

Bên kia, hotgirl mạng cũng đang giải thích với khán giả trên sóng trực tiếp: “Hẳn là nhiều người đã nghe qua tin đồn kia, chính là trước đây Kim tổng và Trữ Lễ Hàn có kết nghĩa vong niên*. Cho nên Trữ đại thiếu và Kim tổng cũng xem như cùng bối phận. Con gái của Kim tổng nhìn thấy Trữ Lễ Hàn còn phải kêu một tiếng chú. Kỳ thực, anh ta mới 29 tuổi!”

(*) Kết nghĩa vong niên là bạn bè có tuổi tác chênh lệch nhưng lại rất thân thiết.

[Trữ gia thật trâu bò!]

[Cũng không thể nói như vậy, là mẹ của Trữ Lễ Hàn trâu bò, cho nên anh ta mới trâu bò như vậy!]

[Ôi chao, tôi thật muốn nhìn mặt anh ấy. Sao lại khó như vậy?]

Nửa sau hôn lễ, mọi người đổi sang tiệc rượu trong nhà. Lúc này, dưới sân khấu mọi người đang dùng bữa, trên sân khấu là những ngôi sao nổi tiếng được Kim gia mời đến đang biểu diễn.

Ngay lúc các ngôi sao bước ra, lượng người xem trực tiếp nhanh chóng bùng nổ.

Trong chốc lát, không còn ai quan tâm đến Úc Tưởng nữa.

Mà Úc Tưởng sau khi ăn uống no say, liền nói với hệ thống: “Đi thôi!”

Hệ thống: [Cô đã gặp nữ chính rồi à?]

Úc Tưởng: “Tôi vẫn chưa nhìn thấy.”

Hệ thống: [Vậy cô đợi một chút.]

Hệ thống: [Hình như là đang ở cùng một chỗ với Lăng Sâm Viễn.]

Úc Tưởng: “Ai da, tôi buồn ngủ rồi. Bọn họ đang làm gì vậy? Đánh nhau sao? Có lâu không?”

Úc Tưởng nói xong thật sự không nhịn được mà ngáp một cái.

Hệ thống: [Chắc khoảng ba tiếng nữa chị gái nữ chính mới có thời gian tính toán nữ chính, lúc đó cô phải xuất hiện.]

Cũng không còn cách nào khác, hôm nay chị gái nữ chính là phù dâu, có rất nhiều việc phải làm.

Úc Tưởng:...

“Muốn tôi ngồi đợi ba tiếng để chịu tội? Không bằng kêu tôi đi chết đi.”

Úc Tưởng đứng dậy liền đi.

Hệ thống: [Thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật!]

Úc Tưởng một đi không quay lại. Lăn lộn đến giờ đã là buổi chiều. Buổi tối còn có tiệc, nhưng ai thích đi thì đi, cô không rảnh theo hầu đâu. Úc Tưởng vừa đi ra ngoài, vừa mở phần mềm ra gọi xe.

Hệ thống cố gắng thuyết phục: [Kịch bản đã loạn cào cào lên rồi! Tôi sợ lát nữa chị gái nữ chính sẽ ra tay độc ác với nữ chính! Cô không đi ngăn cản? Vậy nữ chính phải làm sao bây giờ?”

Úc Tưởng lại ngáp một cái, nhíu mày: “Chỗ này đông quá, xe sao lại lâu như vậy?

Hệ thống cảm thấy nó không khuyên nổi cô nữa.

Úc Tưởng lười biếng nói: “Bảo bối, tôi phải về dưỡng thai! Gen của Trữ Lễ Hàn trâu bò như vậy, chắn chắn tạo ra em bé rồi, ngươi nói đúng không? Tôi mang giày cao gót, trời lạnh như vậy còn mặc lễ phục, tôi sợ sẽ lạnh mà sinh non.”

Hệ thống cũng cảm thấy trong bụng Úc Tưởng đã có đứa bé, bị cô nói như vậy, nó bỗng trở nên do dự.

Hệ thống: “Nhưng tôi sợ nhiệm vụ của cô bị đánh giá tiêu cực, sẽ bị trừng phạt.”

Úc Tưởng ngồi xổm xuống, tìm một chỗ thoải mái, vỗ vỗ lớp bụi đất, sau đó dựa vào. Cô kỳ thật cũng muốn biết hình phạt là gì, để có thể tính toán sự tình của mình tốt hơn.

Sau đó, Úc Tưởng như bị trúng một đấm. Cô rít lên hai tiếng.

Hệ thống lúc này chẳng khác nào một gà mái gà đang lo lắng: [Nhìn đi, nhìn đi! Tôi đã nói cô khoan hẵn rời đi. Đau như vậy liệu có sinh non không?]

Úc Tưởng trợn tròn mắt bắt đầu nói phét: “Không sao, sảy rồi lại tạo đứa khác.”

Hệ thống muốn điên lên rồi: [Cô ở đâu tạo ra cái thai? Cô muốn mượn người khác? Trữ Lễ Hàn mà biết được nhất định sẽ lột da cô đó!”

Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng đã đợi đến không kiên nhẫn được nữa, chỉ là xưa nay anh đều không biểu hiện tâm trạng ra bên ngoài. Anh để thư ký Vương lái xe mở đường, còn mình mang theo vệ sĩ chậm rãi đi ra.

Kim tổng không dám cản, chỉ có thể nói vài câu “Ngại quá! Hôm nay vất vả cho cậu rồi!”, sau đó đưa phần quà giá trị cho vệ sĩ, tự mình đau anh ra cửa.

Trữ Lễ Hàn còn chưa đi xa đã thấy Úc Tưởng đang ngồi xổm trên mặt đất. Vừa lúc đó, thư ký Vương cũng lái xe tới.

Thư ký Vương rẽ vào một góc, nhìn thấy Úc Tưởng. Anh chưa gặp qua cô bao giờ, nhưng cô gái xinh đẹp như vậy lại đang run rẩy thật sự khiến người ta không nhịn được, anh nhanh chóng hạ cửa kính xuống: “Cô làm sao vậy?”

Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi tới, mắt thấy Úc Tưởng từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, hơi thở yếu ớt, hàng mi kẽ run, khuôn mặt thanh tú không thể rời mắt.

Thư ký Vương lấy lại sự bình tĩnh: “Có phải cô lạnh không?”

Anh nghĩ, dù sao mình ở trong xe cũng rất ấm áp. Vì thế liền cởϊ áσ khoác, một thân tây trang hào phóng đưa cho cô.

Trữ Lễ Hàn mặt không cảm xúc đem một màn này thu vào trong mắt. Anh đối với Úc Tưởng cũng không có ý gì, nhưng dù sao cũng từng phát sinh quan hệ, bây giờ thư ký Vương lại cởϊ áσ đưa cô, sao có thể chứ?

Trữ Lễ Hàn đưa tay lên, nhanh chóng cởi cúc áo, sau đó một tay cầm áo khoác vòng qua trước, đem cả người Úc Tưởng bao lại.

Thư ký Vương ngẩng người ra: “Trữ, Trữ đại thiếu... vẫn là để tôi...”

Anh không nhịn được nói thầm trong lòng một câu ‘vị này từ lúc nào trở nên có tình người như vậy?’

Úc Tưởng không kiềm được hắc hoi một cái, kéo áo khoác chui đầu ra ngoài, dáng vẻ có chút đáng thương. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào Trữ Lễ Hàn.

Từ trên nhìn xuống. Trữ Lễ hàn cảm thấy đôi mắt cô trong veo tựa hai hạt thủy tinh xinh đẹp.

Một chút lạnh lùng, một chút tươi sáng, hoàn toàn khác với dáng vẻ đầy câu dẫn lúc cười của cô.

Lúc này, anh nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của cô: “Chưa thấy đau bụng kinh bao giờ à?”

Trữ Lễ Hàn:...

“Đau bụng kinh? Vậy xem ra ý nguyện của cô không đạt được rồi.”

Có lẽ bởi vì gặp được nhân vật chủ chốt trong truyện, cơn đau bụng do bị trừng phạt nhanh chóng rút xuống. Còn không lâu bằng trước đây cô đau bụng kinh đâu!

Úc Tưởng trong lòng ‘xì’ một tính đầy khinh miệt đối với chủ thần.

Ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt lấy áo khoác đen, cảm giác trắng đen nổi bật. Cô rõ ràng đang ngồi nhưng khi ngước mắt lên lại tựa như từ phía trên cao cao tại tượng mà câu dẫn người.

Úc Tưởng một chút cũng không đỏ mặt: “A, nếu không lại lăn giường một lần nữa?”

Thư ký Vương:!!!

Vệ sĩ:!!!