Chương 33

- Chơi vui nhỉ?

Hoa bị câu nói của Minh làm cho ớn người. Rõ ràng nụ cười rất tươi thế mà lại thấy rợn óc, rõ ràng giữa cô và Toàn là tình bạn trong sáng thế mà lại lật đật giải thích:

- Tại Toàn nhờ tôi có chút việc.

Minh đi lên, chen vào ngồi giữa Hoa và Toàn, hậm hực quanh sang Hoa giật phắt cây kem trong tay cô, tự nhiên mà ăn. Thái cũng bay qua ngồi ngoài rìa kế Toàn, học theo Minh, giật luôn cây kem đang cắn dở của Toàn bỏ vào miệng.

Cái ghế đá diện tích bao nhiêu, thế mà lại bị bốn con người chen chút nhau thấy khổ.

- Hai người đi đâu đấy?

Thái tống hết cây kem vào miệng rồi mới quay sang dò hỏi.

Tự nhiên bị phá đám, đâm ra tâm trạng hơi cọc, Toàn đáp cụt lủng:

- Trung tâm thương mại.

- Làm gì? - Minh hỏi.

- Đi chơi.

Mặc dù có thể nói rõ là nhờ Hoa tư vấn quà chọn mẹ, nhưng Toàn không muốn nói vậy. Muốn nghe hiểu lầm như thế. Nhưng mà cũng không hẳn là hiểu lầm, nó gần như là đi chơi luôn còn gì. Nghĩ thế Toàn thấy mình cũng đúng nên gương mặt trông rất tự nhiên, vui vẻ.

Trái đó thì mặt Minh đen lại, cậu bắt đầu nổi cuồng phong trong lòng, liếc mắt qua Hoa ra điều dỗi cô.

- Toàn muốn mua quà tặng mẹ nên nhờ tôi tư vấn giúp.

Toàn nghe Hoa giải thích như thế thì trong lòng không vui. Cậu thấy cứ để hiểu lầm như thế cũng có sao, giải thích kỹ làm gì không biết.

Minh nghe giải thích nhưng sắc mặt vẫn không đổi. Tư vấn hay đi chơi thì sự thật vẫn là đi riêng với nhau thôi. Sao mà cậu cay cái thằng Toàn thế không biết!

Đến khi đi về, để không để tình trạng đi riêng xảy ra nên cậu buộc phải đi cùng đưa Hoa về nhà, và tất nhiên là phải chen giữa bọn họ rồi. Cậu đâu có ngu mà để cho tên kia lộng hành thêm lần nữa chứ!

Cứ nghĩ chuyện đi chơi riêng chiều ngày hôm qua đã khiến cậu điên lắm rồi. Thế mà sáng nay đến lớp, nghe tin tức từ mấy đứa trong lớp, đầu cậu bốc khói ngùn ngụt.

- Thật đó! Bạn của tôi bảo hôm qua thấy Toàn với Hoa ở trung tâm thương mại mà. Toàn còn nói Hoa là bạn gái mình nữa đấy!

- Có hình luôn này! Trời đất! Nắm tay nhau luôn.

- Cái mặt đẹp đẹp này nhìn là biết của Toàn rồi. Cái chiều cao thấp thấp này nhìn là biết của Hoa liền. Không thể sai được.

- Cậu là bạn của họ mà không biết gì hết à?

Điên mất thôi. Điên mất thôi!

- Nhảm nhí! Mấy người về chỗ hết đi.

Minh khùng lên vứt cái cặp lên bàn, hậm hực ngồi xuống. Thái độ khó chịu rõ như thế mà mấy bà con gái vẫn không chịu buông tha. Vẫn nhiệt tình la lối ở bên tai:

- Cậu đính chính lại giùm tụi tôi đi. Đây có phải sự thật không?

- Đương nhiên là không rồi! Tuyệt đối là không! Hai người họ chỉ là bạn bè. Chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi!!

Các bạn nữ nghe lời khẳng định "đầy" chắc nịt từ Minh thì vui vẻ ôm nhau ăn mừng. Toàn dù sao cũng là nam thần trường Chuyên này. Cậu ta muốn có bạn gái thì đợi đến tốt nghiệp hẳn có. Còn bây giờ phải cống hiến nhan sắc cho ngôi trường này đã.

Mấy nàng biết lớp Toán 2 có Toàn, thì lớp Toán 1 này có Minh. Về phần nhan sắc và cả học lực thì Minh có nhỉnh hơn Toàn, nhưng tên này lúc nào cũng lầm lì, có biết giao tiếp với con gái mấy đâu, cũng không biết cách thu hút phái nữ như Toàn. Với lại dù gì Toàn cũng là vật lạ, đương nhiên bọn con gái sẽ có hứng thú hơn rồi.

Bọn họ cứ thế mặc kệ tên đang tối mặt ngồi đó, hào hứng bàn chuyện. Minh thì dứt lời cũng đứng dậy đi ra khỏi lớp. Còn phải nghe mấy lời nói của mấy bả nữa chắc đầu cậu cháy nhất sáng nay luôn quá!

Vừa bước ra khỏi cửa thì lại đυ.ng mặt nhân vật chính. Cậu dỗi, lơ Hoa luôn.

Hoa hơi hoang mang trước phản ứng của Minh. Bước vào lớp nghe mấy đứa bạn nói thì hốt hoảng luôn.

- Điên à?! Hai đứa tôi chỉ là bạn thôi.

Hai giật nảy mình trước đúc kết "đang hẹn hò với nam thần trường" của tụi bạn.

- Hồi nãy Minh có xác nhận rồi. Tại tụi tôi muốn chắc chắn nên hỏi lại chính chủ thôi. Mà hai người có hẹn hò thật thì với mấy đứa tôi cũng không sao, dù gì cũng là bạn cùng lớp tụi tôi thông cảm, còn mấy đứa lớp khác thì không chắc đâu.

- Nhảm nhí quá đi! Bớt suy diễn lung tung. Tụi tôi chỉ là bạn thôi!

- Rồi. Rồi. Bớt nóng. Bớt nóng. Sao cậu lại phản ứng như tên Minh thế hả?

Cái bọn này trước khi rời cũng phải thả một câu lại mới chịu đi. Nhỏ Đan im lặng nãy giờ, giờ mới bắt đầu đẩy người qua trêu chọc:

- Thì ra hôm qua hai người đi hẹn hò á ha?! Ghê gớm nhể? Không thèm nói cho con bạn này biết luôn đấy!

- Trả cuốn sách Toán nâng cao hôm qua tao đưa đây.

Đến lúc này, Đan mới thu lại biểu cảm xấc xược, ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy đề Toán ra làm.

Minh thì mãi tới khi trống điểm mới vào lớp. Cả nguyên một buổi học hôm đó người ta không thèm nói chuyện với cô luôn cơ. Mặt cứ hầm hầm trông như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, cứ mãi thế đến khi ra về.

Minh lầm lì dọn dẹp sách vở rồi dứt khoát đứng dậy chuẩn bị quay người ra về không thèm chào một tiếng luôn. Hoa nhanh tay kéo tay Minh lại, nhanh trí nói:

- Hôm nay mẹ có làm thịt kho tiêu bảo cậu tới ăn cùng.

Minh trầm mặc một lúc, nhìn bàn tay Hoa đang nắm tay mình suy nghĩ, lại liếc sang nhìn Hoa. Cậu nghĩ gì đấy rồi cũng gật đầu đồng ý.

Thực ra hôm nay mẹ cô có bảo gì đâu, là cô tự nghĩ ra nói đấy. Đợi đến khi Minh không để ý, cô lén lấy điện thoại nhắn tin bảo mẹ làm thịt kho tiêu có Minh đến ăn.

Mặc dù không biết hôm nay vì sao bị giận. Nhưng cô không thích bị vậy, cô không muốn bị Minh lạnh nhạt. Thế nên cô lập một kế hoạch, hôm nay quyết tâm dỗ dành cậu bạn này.