Chương 5

Thi cử khá ngon nghẻ nên làm ngay 1 chương cho nóng hehe.

______________________________________

Từ phòng thử quần áo đi ra, bầu không khí giữa Hứa Phong Diêm và Quan Tâm rất không được tự nhiên đến Trương Tiểu Vân cũng nhận ra, không biết hai anh em có phải cãi nhau không, cô bị kẹp ở giữa cảm giác có chút xấu hổ, vừa lúc đồ cần mua đều mua xong, như vậy tiện thể cáo biệt luôn đi.

"Lão Hứa, cám ơn anh hôm nay giúp em thử quần áo, chờ em theo đuổi được anh ấy, mời anh cùng Tâm Tâm uống rượu mừng!" Trương Tiểu Vân vẫy tay với hai người. Quan Tâm ngẫm nghĩ lại câu nói lúc nãy mới hiểu được chị Tiểu Vân không phải là muốn cùng anh trai nối lại tình xưa, chắc hẳn dáng người anh trai cùng người chị ấy theo đuổi tương đương nhau nên mới nhờ anh cậu đến hỗ trợ thử quần áo.

Suy nghĩ lại cẩn thận rồi, Quan Tâm có chút chột dạ, đổ bình dấm chua với chị Tiểu Vân, cố ý ở phòng thử quần áo câu dẫn anh trai. Như vậy, anh ấy sẽ không phản cảm chứ... Quan Tâm vụиɠ ŧяộʍ liếc Hứa Phong Diêm, nhìn không ra cái gì phản cảm nhưng bất quá anh trai vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn đến cậu.

"Anh, em mệt quá à, đi không được..." Quan Tâm cố ý bổ nhào lên lưng Hứa Phong Diêm, ôm bờ vai hắn làm nũng. Hứa Phong Diêm cả người cứng đờ, từ cổ đến mang tai đều đỏ bừng lên. Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy tay cậu ra: "Tâm Tâm, em là bé trai, không được yếu ớt như thế, phải tự mình đi đường".

Quan Tâm xem biểu tình của Hứa Phong Diêm, trong lòng thấp thỏm, xem ra ca ca cũng không trì độn như cậu nghĩ, cùng cậu tiếp xúc còn đỏ mặt, đó không phải chứng minh thân thể hắn đối với anh trai có chút lực ảnh hưởng sao?

Khi hai người về đến nhà, Quan Tâm đang muốn đùa giỡn với anh trai một chút, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Hứa Phong Diêm đã lắc mình một cái biến vào phòng tắm.

Kỳ quái, rõ ràng không có ra mồ hôi, anh ấy đi tắm rửa sớm vậy làm gì a? Quan Tâm đem lỗ tay dán vào cửa, đáng tiếc trừ tiếng nước ra thì không còn âm thanh nào khác. Cậu chưa từ bỏ ý định mà gõ gõ cửa, lớn tiếng hỏi: "Anh, qυầи ɭóŧ mới mua để ở chỗ nào? Em tìm không thấy, qυầи ɭóŧ ẩm ướt khó chịu, em trực tiếp cởi bỏ!".

Quả nhiên cậu vừa dứt lời, trong phòng tắm tiếng nước dừng lại. Hứa Phong Diêm thấp giọng mắng một câu, Quan Tâm không nghe rõ ràng, nhưng mà không có sao, mục đích của cậu đã đạt được. Cậu không cho phép sau khi tắm rửa anh trai liền quên hết những việc đã xảy ra, cậu muốn anh phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, tại phòng thử quần áo nhỏ hẹp kia anh ấy xoa nắn nơi riêng tư của em trai như thế nào, khiến cậu chảy nước ròng ròng như thế nào.

Trong phòng tắm, Hứa Phong Diêm bị em trai giục vài tiếng, chuẩn bị ra ngoài tìm qυầи ɭóŧ giúp cậu, nhưng hắn tìm một vòng vẫn không thấy khăn tắm đâu, chỉ có thể mặc qυầи ɭóŧ đi ra cũng không quan tâm trên người còn ướt.

Quan Tâm nhìn cơ thể anh trai gần như là trần trụi, giọt nước lấp lánh theo nhân ngư tuyến một đường chảy vào trong qυầи ɭóŧ. Cậu nhìn đến thất thần, tao huyệt lại mấp máy chảy nước.

Hứa Phong Diêm cúi người đem mấy túi đồ mở ra, tìm tìm kiếm kiếm cái qυầи ɭóŧ mới mua khi nãy. Ba cái qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng đặt phía dưới cùng. Hứa Phong Diêm mở hộp ra, cầm qυầи ɭóŧ trong nay niết niết hắn mới thấy không thích hợp. Qυầи ɭóŧ không ngờ lại làm bằng lụa, vô cùng trơn trượt lại còn nửa trong suốt... Hắn lúc này mới nghĩ đến, khi đó ở trong phòng thử đồ sờ em trai đến lêи đỉиɦ, tâm hoảng ý loạn tùy tay bắt mấy hộp qυầи ɭóŧ rồi đi tính tiền ngay, hoàn toàn không thấy rõ.

Hứa Phong Diêm xoa cái đầu đau nhức, giọt nước còn chưa lau khô rơi xuống cái qυầи ɭóŧ lụa, cái quần từ nửa trong suốt lúc này trực tiếp trong suốt hoàn toàn, hắn làm sao có thể đưa cho em trai mặc? Mặc vào chẳng khác nào không mặc, sẽ thấy rõ hoa huyệt kia của em trai phấn hồng, giống một cái miệng liên tục mấp máy phun nước. Cách một tầng trong suốt như vậy sờ sờ nơi riêng tư của em ấy, phản ứng của em ấy nhất định còn đáng yêu hơn buổi sáng...Tâm Tâm yếu ớt như vậy, nhất định sẽ khóc lên, cầu hắn dừng lại? Hay là sẽ đưa đẩy mông cầu hắn giúp đỡ?

Vải dệt mỏng manh như vậy, nhẹ nhàng động tay liền có thể xé nát, nếu hắn không khống chế được xé ra sẽ dọa Tâm Tâm sao? Tâm Tâm có thể hay không bị dọa chạy mất? Nhưng em ấy quên mất tao huyệt còn lộ bên ngoài, như vậy càng dụ hoặc mình. Cái miệng huyệt đã nuốt qυყ đầυ hắn, nhưng bên trong lại thật chặt khiến hắn không vào được, nếu đi vào Tâm Tâm khẳng định sẽ đau phát khóc, nhưng hắn sẽ không bỏ qua. Hắn sẽ đè lại cậu lại, nắm chặt cái eo nhỏ nhắn, banh mông cậu ra để lộ cái miệng huyệt non nớt không có lông mao kia, đâm lút cán, đem dươиɠ ѵậŧ hắn đẩy đến tử ©υиɠ cậu, em ấy sẽ không còn chạy được nữa. Đều là do cậu dụ hoặc hắn...

Hứa Phong Diêm nặng nhọc thở ồ ồ, cắn chặt răng, đem qυầи ɭóŧ gắt gao nắm chặt trong tay, giống như làm vậy có thể ngăn chặn ý niệm dơ bẩn kia.

Quan Tâm không biết xuất hiện khi nào, đoạt đi qυầи ɭóŧ trong tay Hứa Phong Diêm: "Anh đã tìm được lại còn không đưa cho em".

Em trai ngây thơ thẳng thắn, một chút cũng không phòng bị hắn, ngay trước mặt hẳn cởϊ qυầи, phảng như ảo tưởng lúc nãy của hắn đang ở trước mắt, Hứa Phong Diêm chạy vào phòng tắm, mở vòi sen.

Quan Tâm thở dài, cậu vốn đang tính toán trước mặt Hứa Phong Diêm thay qυầи ɭóŧ, lại mượn cơ hội tiếp tục câu dẫn anh trai. Bất quá hiện tại tuy rằng anh ấy không ở đây cậu cũng phải thay cái qυầи ɭóŧ ướt nhẹp này ra thôi. Qυầи ɭóŧ bằng lụa mát lạnh mỏng manh, cảm giác như không mặc, vải dệt trong suốt, bởi vì không có lông mao nên có thể trực tiếp thấy được miệng huyệt ở trong.

Không nghĩ tới anh trai lại mua cái thể loại không đứng đắn như thế, Quan Tâm không chút nào nổi giận nói: "Quần này mỏng quá, mặc thật thoải mái, mát mát lạnh lạnh, có cảm giác như không mặc... rất kì quái".

"Hơn nữa mặc như vậy lúc mặc quần jean vào sẽ bị cọ, em sợ giống hồi sáng sẽ cọ ra nước, nếu mặc đi học, không có anh ở đó em thật sự không biết làm sao".

Hứa Phong Diêm nghe được em trai định mặc qυầи ɭóŧ này đi học, trong lòng không biết lại sao lại tức giận, thấp giọng nói: "Không cho mặc đi học!"

Quan Tâm ở ngoài đắc ý cười rộ lên, giống như con mèo nhỏ trộm được cá, cố ý hỏi: "Tại sao không được, đây là anh mua cho em, em mặc kệ, em vẫn muốn mặc".

Hứa Phong Diêm không biết giải thích thế nào, có chút thẹn quá hóa giận, cách một cánh cửa vẫn nghe được thanh âm cường ngạnh: "Không cho chính là không cho, Tâm Tâm em nghe lời!".

"A..."Quan Tâm cố ý kéo dài âm cuối giống như không tình nguyện, kỳ thật cậu cao hứng cười đến mắt mở không lên.

Hứa Phong Diêm không biết bị em trai lừa bao nhiêu lần, lúc này vẫn giống như xưa tiếp tục mắc bẫy, cho rằng vừa rồi cường nghạnh như thế khiến em ấy chịu ủy khuất, thế lại ôn nhu nói: "Cho em mặc ở nhà".

Quan Tâm mừng rỡ ngồi xổm trên mặt đất, còn kém lăn lộn, cậu nheo mắt lại: "Được a, vậy em chỉ mặc ở nhà cho một mình anh xem".