Chương 17: Tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền

"Không có không có! Tôi không tiếc nuối chút nào!" Lâm Yên cuống quýt lắc đầu.Bùi Duật Thành khẽ nhếch lông mày: "Ồ?"

Lâm Yên nhìn chằm chằm khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Bùi Duật Thành: "..."

Đệch, hình như thật sự có một chút tiếc nuối như vậy!

Đây là người đàn ông mà phụ nữ toàn Hoa Quốc đều muốn ngủ cùng đó...

Dừng lại dừng lại! Bình tĩnh!

Lâm Yên nhanh chóng ổn định tâm trí thiếu chút nữa bị sắc đẹp mê hoặc: "Anh Bùi, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa!"

Bùi Duật Thành liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đang thề thốt của cô gái: "Nếu cô Lâm đã nói như thế, vậy tôi yên tâm rồi. Tôi bảo tài xế đưa cô về."

Lâm Yên muốn từ chối theo bản năng, nhưng nghĩ lại một chút, nơi này chắc chắn là không có xe công cộng, bây giờ cô nghèo như vậy, có thể bớt chút nào thì bớt đi.

"Vậy...cảm ơn."

...

Sau khi Lâm Yên rời đi, Bùi Nam Nhứ mới đẩy cửa vào lần nữa.

"Anh hai, anh thật sự không sao chứ?"

Cậu ta vốn dĩ cho rằng lần này Bùi Duật Thành lại hôn mê rất lâu, không ngờ tối qua làm theo Lâm Yên nói, sau khi đưa anh trở về, không bao lâu anh đã tỉnh lại rồi.

Ánh mắt Bùi Duật Thành lướt qua cửa sổ bên cạnh, rơi ở trên người cô gái dưới lầu: "Anh nhìn giống như có chuyện sao?"

Bùi Nam Nhứ lắc đầu.

Không chỉ không sao, hơn nữa trạng thái nhìn có vẻ rất tốt.

Chỉ là Lâm Yên có vẻ hơi kỳ lạ, cho anh cảm giác không giống với hai lần gặp lúc trước.

Nhưng mà, con gái vốn dĩ thiện biến, trái lại Bùi Nam Nhứ không để ý lắm.

...

Chiếc xe màu đen chạy ổn định, cảnh sắc ngoài cửa sổ lùi lại nhanh như gió, rất mau, toà biệt thự xa hoa kia dần dần biến mất trong tầm mắt.

Lâm Yên có loại cảm giác mơ một chuyện hoang đường cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhưng các loại sự thật chứng minh, những điều này không phải mơ, là thật.

Lẽ nào thật sự vì tối qua uống quá say sao?

Theo lý mà nói, tửu lượng của cô không kém như vậy chứ!

Xem ra, cô phải dành thời gian đi bệnh viện khám một chút mới được...

Sau khi đến nhà, Lâm Yên cuối cùng cũng nhớ ra người nào đó bị mình quên mất.

"Alo, Cẩu tử..."

Dường như là Lâm Yên vừa mới gọi đi, đầu bên kia lập tức nghe máy, sau đó truyền đến giọng kích động của Uông Cảnh Dương: "Mẹ nó! Lâm Yên cậu thấy sắc quên bạn, cuối cùng cũng biết gọi điện lại cho tớ rồi!"

Lâm Yên bất đắc dĩ bật cười: "Tối qua, có phải tớ đã nói những lời kỳ lạ gì với cậu không?"

Uông Cảnh Dương lập tức nói: "Đâu chỉ kỳ lạ, quả thật là kinh sợ, tối qua tớ hỏi cậu có muốn đến chỗ tớ không, cậu nói cậu có nơi để đi, còn nói muốn đến chỗ bạn trai cậu! Vì vậy...cậu rốt cuộc là quen bạn trai từ lúc nào?"

Lâm Yên hơi sửng sốt, không ngờ rằng tối qua cô còn nói lời như vậy: "Tớ đã nói sao?"

Uông Cảnh Dương: "Đương nhiên đã nói rồi! Đây là tối hôm qua chính miệng cậu nói!"

Lâm Yên không biết làm sao nói: "Trí nhớ tớ gần đây hơi suy yếu, huống hồ tối qua tớ còn uống chút rượu, tớ uống nhiều rồi nói bậy bạ mà cậu cũng tin?"

Uông Cảnh Dương quả thật là sợ ngây người: "Mẹ nó! Lâm Yên nhà cậu! Cậu hại tớ một đêm không ngủ, kết quả cậu nói với tớ cậu nói bậy?"

Lâm Yên hơi cạn lời: "Chỉ vì chuyện này mà cậu một đêm không ngủ? Cậu đến mức đó sao?"

Uông Cảnh Dương chột dạ ho nhẹ một tiếng: "Tớ đây không phải là tò mò sao..."

Uông Cảnh Dương hình như còn hơi không yên tâm: "Bây giờ cậu tỉnh táo rồi sao? Cậu thật sự không có bạn trai chứ?"

Lâm Yên: "Thật sự không có! Bây giờ trong lòng tớ tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền!"

Uông Cảnh Dương: "..." Lời này cậu ta lại tin.

Lâm Yên: "Không nói với cậu nữa, tôi đi tìm việc đây, nếu như tháng sau còn không giao được tiền phòng thì đến nhờ cậy cậu!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Yên hít sâu một hơi, quét đi mọi thứ hỗn loạn trong đầu.

Việc cấp bách trước mắt, cô phải phấn chấn lên, nhanh chóng kiếm tiền.