Chương 3: Trốn thoát thất bại

Một chiếc xe ngực màu đen đã đứng sẵn ở ngoài cửa, ở bên cạnh cỗ xe có một hắc y nhân đang đứng( hắc y nhân là chỉ người mặc áo đen), thân hình cao gầy, khuôn mặt tươi mát, nhìn người nam nhân cũng chỉ tầm hơn 20 tuổi.

Đầu óc của Khả Du bắt đầu suy nghĩ loạn lên, chẳng lẽ chỉ có một người phụ trách hộ tống cô? Vậy thì chuyện này cũng dễ dàng hơn một chút, hẳn là ông trời muốn giúp cô.

“ Công tử Mộ Ca, người đã đưa tới.” Mi nương cung kính cúi đầu về phía nam nhân.( Công tử Mộ Ca là cách xưng hô của người hán ngày xưa, là chỉ người này tên Mộ Ca)

Nam tử chưa mở miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khả Du rồi móc ra một chiếc bình sứ màu trắng, đưa tới trước mặt cô.

“Ăn nó.” Hắc y nam tử dùng âm thanh không hề chứa đựng một tia cảm xúc mà nói với cô.

Khả Du sửng sốt, không tự chủ được bật thốt lên tiếng, hỏi: “Này… Là cái gì?”

Mi nương đứng ở bên cạnh liền nhanh chóng cầm lấy bình sứ, đổ từ bên trong ra một viên thuốc màu nâu.

“Phù Y, mau ăn nó, đây là đồ vật rất tốt.” Mi nương nói với Khả Du, sau đó dùng một loại lực đạo không cho cô cự tuyệt mà nhét vào trong tay của Khả Du.

Khả Du nhanh chóng cân nhắc —— thứ này vừa thấy liền không phải là đồ tốt, là đang sợ cô chạy sao? Chung quanh nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, đặc biệt là người nam nhân trước mặt này, sát khí nghiêm nghị, xem ra...... cho dù cô không muốn ăn cũng bắt buộc phải ăn.

Không sao, cùng lắm thì cô sẽ ngậm ở trong miệng, nhân lúc không có người liền nhổ ra là được. Nghĩ kĩ xong tất cả tình huống có thể xảy ra, Khả Du chậm rãi giơ tay nhấc lên khăn che mặt làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khả ái, cô chậm rãi đem thuốc viên đưa vào trong miệng.

Khi nhìn thấy nhan sắc của người phụ nữ trước mặt khiến Mộ Ca bỗng thất thần một lúc, nhưng thực mau lại khôi phục thành bộ dáng sát phạt quyết đoán như lúc ban đầu. Giống như nhìn thấu động tác nhỏ của Khả Du, Mộ Ca nhanh chóng điểm một chỗ huyệt đạo của Khả Du, giơ tay khẽ nâng cằm cô lên một chút.

“Rầm ——” vốn muốn ngậm thuốc viên ở trong miệng nhưng chính vì một loạt động tâc của người nam nhân trước mắt khiến cô khống chế không được nuốt vào trong bụng.

Khả Du lập tức trừng lớn hai mắt về phía nam nhân.

Mộ Ca không quan tâm đến sự tức giận của cô, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Lên xe đi”.

Ngồi ở trong xe ngựa, Khả Du cảm thấy rất thấp thỏm bất an, cô cũng không biết chính mình đã ăn phải loại thuốc gì, lỡ đâu sau khi cô chạy thoát rồi độc dược mới phát tác thì cô phải làm như thế nào a?

Thôi thôi, nếu so với việc bị đưa đến cho một lão nam nhân chà đạp thân thể cô thì việc này cũng chẳng là gì cả. Đợi đến lúc cô chạy trốn thành công rồi tìm đại phu khám thử xem sao( đại phu là chỉ thầy thuốc, bác sĩ). Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

“Dừng xe dừng xe!” Khả Du lớn tiếng hướng ra phía ngoài hô.

Đợi một lát nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời hay dấu hiệu dừng lại của xe ngực khiến cô sốt ruột mà kêu lên.

“Dừng xe, dừng xe, ta muốn đi tiểu!” Khả Du vén rèm lên hét lớn với hắc y nhân.

Nam tử chỉ nhàn nhạt nhìn qua cô chứ không hề mở miệng nói chuyện.

Khuôn mặt sau tấm che mặt không tự giác mà đỏ ửng lên, xe ngựa không lớn lắm, khoảng cách giữa cô và người nam nhân này rất gần, từ góc độ này, có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng cùng với hàng lông mày sắc bén của nam nhân.

“Nếu ngươi không ngừng xe, ta... Ta sẽ đi tiểu ở trên xe ngựa!” Khả Du tiếp tục không cam lòng nói.

Mộ Ca nghe vậy không ngăn được khíe mắt run lên, đem xe ngựa ngừng lại ở một cái hẻm không người.

“Không cần nghĩ chạy trốn" .Nam tử nhàn nhạt mở miệng.

Khả Du linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua hắc y nhân, thấy hắn đang nhìn về phía trước mà không thèm xem cô, trong lòng cô càng thêm vui vẻ. Nhưng trên mặt lại làm bộ trừng mắt nhìn hắn, xách lên làn váy chạy chậm về phía sâu bên trong con hẻm.

Mộ Ca quay đầu, mặt vô biểu tình nhìn về phía nữ tử đang chạy.

Khả Du cứ miệt mài chạy đến mức không thở nổi mới chậm rãi dừng lại. Trong ngõ nhỏ rất sâu, lại rắc rối phức tạp, cô chạy xa như vậy, có lẽ hắn không đuổi kịp được cô đâu? Đang đắc ý xoay người đi ra khỏi con hẻm, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt liền cứng đơ tại chỗ.

Đứng ở ngoài con hẻm chính là hắc y nhân vừa nãy a!!!!

Mộ Ca đi qua, mặt vô biểu tình bế lên nữ tử đã có chút ngốc lăng, trong lòng ngực truyền tới cảm giác uyển chuyển, nhẹ nhàng, mềm mại.

Dưới chân khẽ nhúc nhích, hắn liền thi triển khinh công, nhẩy qua mấy nóc nhà liền đã về lại chỗ chiếc xe.

Hơi thở mát lạnh của nam tử phả lên mặt cô, lớn đến từng này tuổi rồi nhưng cô chưa bao giờ bị nam nhân ôm thân mật như này khiến trong lúc nhất thời cả thân thể của Khả Du cứng đơ lại, khuôn mặt ửng đỏ, thẳng đến lúc nam nhân nhảy lên, cô mới cuống quít ôm lấy cổ của nam nhân.

Mộ Ca đem Khả Du nhét trở lại vào bên trong xe ngựa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

“Ta nói rồi, không cần nghĩ chạy trốn.”

“Ai... Ai chạy trốn, ta chính là nhất thời lạc đường.” Khả Du mạnh miệng giải thích.

“Nửa tháng sau ta sẽ đưa thuốc giải cho cô, không cần nghĩ trốn thoát, ở bên ngoài không có ai có thể giải độc cho cô.” Mộ Ca lạnh lùng nhìn cô.

Nam nhân này có lẽ có võ công rất mạnh, cô thật sự không có cơ hội để chạy trốn, hiện tại lại bị trúng độc, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Khả Du có chút sốt ruột.

“Các ngươi cho ta ăn loại độc gì?...... Ngươi nghe ta nói, ta không phải là Phù Y, ta chỉ là người thay thế cho cô ấy, làm ơn ngươi thả ta đi!”

Mộ Ca trầm mặc một lát.

“…Xin lỗi, nếu cô không uống thuốc giải đúng thời hạn, sẽ bị chết rất thảm. Nếu cô an phận, sẽ có thuốc giải.”

Khả Du cảm thấy quá tuyệt vọng, nói cách khác mặc dù sau này cô có chạy trốn thành công, nhưng cô không có thuốc giải cũng liền phải chết? Thật đúng là thảm a. Bất quá nghĩ lại tình huống bây giờ, cô liền nhanh chóng thấy rõ được mục đích trước mắt, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Trước hết vẫn là bảo vệ cho cái mạng quèn này, chuyện lúc sau...... đành phải tùy theo hoàn cảnh mà ứng biến vậy!

“Nửa tháng sau ngươi thật sự sẽ đến sao? Ta phải chờ ngươi ở chỗ nào?”

Mộ Ca thờ ở liếc cô một cái “Ta sẽ tự tìm đến cô.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~