Chương 8: Chú ong bị nhốt trong chiếc lọ thủy tinh

Khổng Tây Khai bỗng trở nên dính người hẳn.

Nếu không phải hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần, Chu Từ cảm thấy nhất định sẽ bị cậu quấn đến ngừng thở.

Không chỉ dính người, cả xưng hô cũng bị cậu làm loạn cả lên. Nếu như trước kia cậu luôn gọi “Chu Từ”, hiện tại mỗi lúc hôn cậu đều luôn miệng “bảo bối”.

Lần đầu tiên nghe được cô còn nổi hết cả da gà. Cứ ngỡ hết lần đó sẽ thôi, nào ngờ cậu ngày ngày đều gào lên như vậy.

Chu Từ tuyệt vọng đến nỗi phải dùng hai ngón tay kẹp luôn miệng cậu lại. Nhìn biểu cảm của cậu lúc ấy, cô không nhịn được cười:

"Ha ha ha, trông cậu như một chú cá bị ngốc vậy."

Cô còn chụp lại một tấm hình bằng điện thoại của mình nữa.

Kết quả là, Tây Khai đã đuổi theo cô chạy hơn nửa con phố.

Sau đó, cậu còn hỏi cô tại sao không thể gọi cô như vậy. Trong một khoảng thời gian dài, cô vẫn không thể giải thích tại sao. Chỉ là đã mười mấy năm chẳng còn ai gọi cô như thế. Cũng giống như việc chưa ai từng mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật kể từ khi cô còn rất nhỏ, nay đột nhiên có người tình nguyện vì cô mà mua một chiếc bánh. Việc đó làm cô hoảng sợ nhiều hơn là vui mừng, đơn giản vì cô chưa từng cùng ai thiết lập một mối quan hệ quá thân mật như thế. Có bao nhiêu yêu thương sẽ có gấp đôi sợ hãi. Vậy nên trái tim cô giờ đây, tình yêu và nỗi sợ hãi luôn cùng tồn tại.

Cô không phủ nhận thế giới này vẫn có những giấc mộng sẽ trở thành sự thật, nhưng cô cũng biết rằng khi nó không còn, đó chính là thời điểm phải thức dậy.

Trong cổ tích, tình yêu là một điều tốt đẹp, như thể yêu một người có thể khiến người ta tái sinh từ trong ra ngoài.

Nhưng tiếc thay cuộc sống vốn không phải là cổ tích.

Đầu hàng trước sự nài nỉ của Tây Khai, Chu Từ cuối cùng đã hứa với cậu rằng sẽ tham dự hội thao ở trường. Có vẻ như cậu, giống như tất cả nam sinh trung học ngây thơ khác, nghĩ rằng các cô gái đi qua sân bóng rổ đều bị thu hút bởi tư thế khỏe mạnh và kỹ năng bóng của họ. Than ôi, đôi mắt của họ sẽ chỉ dõi theo những chàng trai họ thích, hoặc như chàng trai đẹp nhất trên sân mà thôi.

Cô vốn ra khỏi nhà trước khi hội thao bắt đầu tận nửa giờ. Chẳng ngờ ở phố Trường An kẹt xe hơn một giờ. Khi cô đến nơi, trận đấu đã gần đến hồi kết thúc.

Khi bước vào sân vận động, nhìn thấy cả một biển người, cô còn tưởng có ngôi sao lớn nào đến đây. Cô chỉ tìm được một chỗ đứng ở hàng sau. Nhóm người trên sân đang chộp lấy một quả bóng.

Sau khi trận đấu kết thúc, cô hỏi cậu bạn ngồi bên cạnh phòng chờ ở đâu.

Kết quả là, khi đến lối vào phòng chờ, cô tình cờ gặp được vài người chơi bóng khi nãy, nhưng không tìm thấy Tây Khai.

"Xin lỗi cậu, cậu có biết Tây Khai đi đâu không?"

Cô tiến đến hỏi một cậu bạn nọ.

"Bạn học này, sao lại theo mọi người vào phòng chờ của bọn tớ?"

"Không...tớ..."

"Cậu bạn này, tiết lộ với cậu một chút, Tây Khai đã có bạn gái, cậu vẫn nên quay lại đi thôi."

"Hmm... chuyện đó, tớ là bạn gái của cậu ấy."

"Cái này… Hẳn là cậu không lừa tớ đâu nhỉ?"

Sau đó, chàng trai nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau lại nhìn xung quanh.

"Hôm nay tớ vốn định đến xem cậu ấy thi đấu, ai ngờ trên đường đến gặp phải tắc đường, tớ sợ cậu ấy nghĩ tớ đã không đến, cậu có thể nói cho tớ biết cậu ấy đang ở đâu không?"

"Cậu ấy đang trong phòng tắm."

Bàn tay chàng trai chỉ vào dãy phòng tắm trong hành lang:

"Phòng áp chót, phía trên có biển hiệu đấy."

"À, cảm ơn cậu."

"Khổng Tây Khai, cậu có trong đó không?"

Cô gõ cửa, hỏi lớn, bên trong có tiếng nước chảy.

"Tớ là Chu Từ, cậu có ở trong không?"

Một lúc sau, cánh cửa mở ra một khe hở, để lộ một con mắt, đầu cậu vẫn ướt, khuôn mặt đầy những giọt nước.

"Sao cậu lại đến đây?"

Ánh mắt cậu hoang mang.

"Tớ tìm cậu, tránh để cậu nghĩ tớ đã không đến."

"Cậu vào đây trước đi."

Cậu mở cửa cho cô vào, trên người chỉ quấn một chiếc khăn dưới thân. Đường nét trên cơ thể không rõ ràng, may mắn thay, vóc người cậu rất cân đối, còn thêm hơi thở trẻ trung.

"Cậu chờ tớ tắm xong đã nhé?"

"Cậu chưa tắm xong à? Vậy thì nhanh đi đi."

Tiếng nước lại vang lên.

"Tớ không cố ý đến trễ, chỉ là tắc đường hơn một tiếng đồng hồ, mà tài xế lại không cho tớ xuống."

"Khổng Tây Khai… Khổng Tây Khai… cậu nghe tớ nói đúng không?"

"Có phải cậu tức giận rồi không? "

“Không có.”

“Vậy sao cậu không trả lời tớ?”

Cô đến gần bức màn, nơi có thể nghe thấy tiếng nước và tiếng thở nặng nề bên trong.

Khi Tây Khai bắt đầu thi đấu, cậu vẫn luôn tìm kiếm Chu Từ, nhưng cô ấy đến sau khi trận đấu kết thúc. Tuy biết cô ấy không phải loại người không giữ lời, nhưng cậu không ngừng cảm thấy thất vọng. Sau khi nói với đồng đội một tiếng, liền một mình đi tắm.

Nghĩ đến Chu Từ, nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ đến buổi tối kia ở Tần Hoàng Đảo, thân dưới lập tức có phản ứng, ngay thời điểm cậu định lấy tay giải quyết lại nghe thấy giọng Chu Từ vang lên ngoài cửa.

Khi mở cửa cho cô, cậu cảm thấy rằng thứ bên dưới đã cứng rắn trở lại. Cậu cắn môi dưới, tận lực đè nén. Ai ngờ giọng cô cứ thế tiếp tục vang lên. Cậu nghe vào lại như một loại thuốc kí©ɧ ɖụ©. Cậu không dám tạo ra bất cứ một tiếng động lớn nào, như một chú ong bị nhốt trong chiếc lọ thủy tinh.

Chu Từ lắng nghe một lần nữa. Có lẽ cô đã biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cái kia... có muốn tớ giúp cậu hay không?"

"Hả?"

Tiếng nước dừng lại.

"Tớ vào nhé!"

Cô mở rèm, đi vào, không dám nhìn xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"Bây giờ... phải làm gì?"

Cô hốt hoảng đến líu cả lưỡi.

"Nắm lấy."

Giọng cậu khàn khàn. Cậu nắm lấy tay cô áp vào dưới thân. Màu đỏ tím tương phản hẳn với làn da trắng của cô. Cô muốn nhắc nhở cậu rằng cô cũng muốn cởϊ qυầи lót của mình, nhưng cậu một giữ lấy ót cô mà hôn, tay kia nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô thỏa mãn cậu.

Tay cô yếu ớt, nhưng ham muốn lại ngày càng mãnh liệt không thể giải thích được. Vì thế cậu cách lớp qυầи ɭóŧ trêu đùa cô, liên tục xoa xoa làm mật ngọt nơi đó chảy ra thấm ướt cả qυầи ɭóŧ. Miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.

Cậu bỗng tiến mạnh về phía trước, hai chân cô lập tức mềm nhũn, may mắn cậu đang ôm cô. Cô bị lửa nóng thiêu đốt, cũng không biết cuộc vui kia kéo dài bao lâu. Cuối cùng Tây Khai rút ngón tay ra. Cô nhìn ngón tay thon dài của cậu thầm nghĩ, cô đúng là biết cách tự biết chui đầu vào rọ.