Chương 5: Tảo mềm

Chu Từ chạy trốn.

Khổng Tây Khai cảm thấy đây là chiếc gai nhọn cô để lại trong lòng cậu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Từ, cậu vốn biết cô là một hoa hồng đầy gai.

Những chiếc gai không làm gây vết thương, nhưng để lại cảm giác đau đớn trong trái tim người khác.

Chính cậu muốn hái bông hoa này, là cậu đáng đời.

Cậu nhận được cuộc gọi của Chu Từ là vào một ngày trước tết. Lúc đầu, cậu cũng không rõ đó là tiếng khóc hay tiếng mưa, chỉ đến khi giọng cô vang lên.

"Cậu có thể.. đến Tây Đan đón tớ không..."

“Cậu sao vậy? Đừng khóc, tớ lập tức đến ngay.. “

Cậu ngăn một chiếc taxi, vô cùng lo lắng đến Tây Đan.

Thấy tóc và áo khoác Chu Từ đều ướt đẫm, cô cúi đầu đứng ở lối vào ga tàu điện ngầm.

Cậu không thể giải thích cảm giác của mình lúc này, lòng trống rỗng, thắt lại. Duy chỉ có một điều cậu rất chắc chắn, cậu cảm thấy cô như đóa hoa vừa bị gió đêm thổi qua, bắt đầu ho khan, tất cả phòng tuyến của cô chỉ là một vài chiếc gai nhỏ bé mà thôi.

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn quanh, vừa thấy Khổng Tây Khai liền nhào vào trong ngực cậu, không thể khóc thành tiếng, tất cả khổ sở đều biến thành tiếng nấc.

Lúc đầu Khổng Tây Khai vốn không muốn trả lời điện thoại, trước khi gặp được Chu Từ, cậu chưa từng nghĩ đến một ngày bản thân sẽ thích một người đến vậy. Mãi đến khi gặp Chu Từ, đến khi cậu nhận điện thoại, đến khi cô nhào vào lòng cậu, cảm giác khó tả kia bỗng tan thành cơn gió.

Khổng Tây Khai đưa tay xoa lưng cô.

Thật ra, cô đã rất do dự, đã trễ thế này, không thể làm phiền Đường Hiểu Thiên được. Kết quả, cô chỉ có thể tìm Khổng Tây Khai.

Một lúc lâu, cô mới buông Tây Khai ra.

"Không sao, không muốn nói ra cũng không sao."

Cậu thực sự vừa thông cảm, lại vừa không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

"Mẹ đưa tớ đến chỗ ông bà của Cao Hân chúc mừng năm mới. Lại muốn tớ gọi họ một tiếng ‘ông bà’, họ vốn không có quan hệ với tớ, huống hồ người nhà bọn họ cũng không muốn nhận tớ làm họ hàng. Tớ đâu phải là một đứa trẻ, liền tranh luận một trận, sau đó tớ bỏ chạy ra ngoài."

Thật ra cô biết mẹ không có ác ý, chỉ là đôi lúc hành động của bà ấy sẽ làm tổn thương người khác. Hơn nữa, từ nhỏ cô đã bị gởi ở nhà dì, tình cảm vốn đã mờ nhạt. Tình hình hôm nay xem như là ngòi nổ cho tình cảm này thôi.

"Vậy đây là trốn đi vì tức giận sao?"

Cô xấu hổ gãi đầu, như chú cánh cụt con uể oải.

"Chu Từ, cậu biết không, cậu phải học cách lắng nghe người khác, không phải lúc nào cũng che tai mình lại như vậy."

"Tớ biết rồi, cậu đừng nói nữa."

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi, tay vò vò vạt áo đã nhàu nát.

"Đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn khuya trước khi về nhà."

Cậu bước đến cầu thang, cứ một lúc lại quay đầu xem cô có theo kịp mình không.

Cậu đi xuống một bậc cầu thang, vừa hay độ cao không chênh lệch, cô dễ dàng ôm lấy cậu, ngước mặt lên.

Ban đầu chỉ muốn chạm vào môi cậu ấy rồi lập tức rời đi. Nhưng cậu nhanh tay giữ lấy thắt lưng cô, hé răng, đưa đầu lưỡi trực tiếp đan vào lưỡi cô. Khoang miệng cậu là vị bạc hà thanh thanh, man mát. Một nụ hôn mềm mại. Hai chiếc lưỡi dây dưa không rời, cậu trượt một tay qua lưng, tay kia giữ lấy xương bả vai cô. Đầu lưỡi cuối cùng lướt qua cánh môi mềm mại của cô. Cổ họng khàn khàn, giọng cô yếu ớt:

"Tớ rất đói..."

Khổng Tây Khai vẫn dựa sát vào người cô, cười thành tiếng.

Cậu nắm tay cô.

Bắc Kinh về đêm giống như một bức tranh to lớn, đèn xe nhấp nháy vô tận như ánh huỳnh quang của tảo nơi đáy biển, mùa đông gió lạnh thẩm thấu qua quần áo khiến đôi vai co lại, mùa hè đã qua từ rất lâu rồi, một năm lại sắp hết...